Nỗi Ám Ảnh Của [...] – Chương 1

Tiền sinh hoạt của tôi là mẹ tôi chuyển qua hình thức “thẻ thanh toán thân thiết”.

Mỗi lần tôi chi tiêu là bà sẽ lập tức gọi đến tra hỏi.

Lúc này, tôi đang chằm chằm vào đơn hàng vừa thanh toán — dịch vụ đóng gói đặc biệt của hiệu thuốc 24 giờ.

Tim tôi đập nhanh đến mức run rẩy cả người.

Không sai một giây, điện thoại lập tức rung lên.

“Con vừa mua gì thế?” Giọng bà từ đầu dây bên kia lạnh như băng đá.

Tôi chấm đỏ định vị của giao hàng:“Một phần ăn khuya của người trưởng thành.”

Bên kia truyền đến tiếng tách vỡ của một cái tách trà: “Trả lại ngay!”

Tôi tựa người vào tay nắm cửa, khẽ: “Không kịp nữa rồi.”

“Anh ấy… đang gõ cửa phòng con.”

1

“Nhiệm Sanh, con đến trường chưa? Dọn phòng xong chưa? Nhớ thay ga giường bằng bộ mẹ chuẩn bị cho con nhé, vải cotton nguyên chất, mấy loại khác dễ da lắm.”

Giọng mẹ tôi trong điện thoại như một cái lưới vô hình, lập tức siết chặt cái tự do ngắn ngủi mà tôi vừa có .

“Con biết rồi, mẹ.”

Tôi trả lời một cách máy móc, ánh mắt lướt qua ba cùng phòng đang bận rộn sắp xếp.

Ba mẹ các ấy đều đã rời đi, chỉ có mẹ tôi là vẫn nhất quyết “chỉ đạo từ xa” từng bước một.

“À, còn chuyện tiền sinh hoạt nữa.”

Giọng mẹ tôi bỗng trở nên nghiêm túc.

“Mẹ đã mở cho con thẻ thanh toán thân thiết, như mẹ sẽ biết rõ từng khoản con tiêu.”

“Ở đại học nhiều cám dỗ lắm, mẹ phải giúp con giữ mình.”

Lòng tôi trùng xuống.

Thẻ thanh toán thân thiết nghĩa là mỗi đồng tôi tiêu đều sẽ thông báo ngay lập tức cho mẹ tôi.

Bà sẽ biết tôi đã mua gì, mua lúc nào, tiêu bao nhiêu tiền.

Đây đâu phải hỗ trợ tài chính, mà là giám sát toàn diện.

“Mẹ à, các khác đều…”

“Các là các , còn con là con của mẹ.”

Bà cắt lời tôi.

“Cứ quyết đi. Nhớ kỹ, không tiêu một xu nào không đáng tiêu.”

Sau khi cúp máy, cùng phòng tên Doanh Kỳ tò mò ghé lại: “Mẹ quan tâm thật đó, còn mở cả thẻ thanh toán thân thiết cho nữa.”

Tôi gượng .

Không hề giải thích rằng, đằng sau cái gọi là “quan tâm” ấy là sự kiểm soát và nghẹt thở đến mức nào.

Cuộc sống đại học chính thức bắt đầu — và ác mộng của tôi cũng thế.

Mỗi lần tôi tiêu tiền, dù là số tiền nhỏ nhất, điện thoại mẹ tôi cũng sẽ gọi đến trong vòng năm phút.

“Nhiệm Sanh, con mới mua trà sữa hả?”

“Đồ uống bên ngoài không tốt đâu, mẹ mang trà dưỡng sinh cho con rồi mà.”

“Khoản 15 tệ này là gì?”

“À, nước giặt hả? Trường không có máy giặt công cộng à, sao phải tự mua?”

“Con mua sách? Sách gì? Là tài liệu học à? Gửi tên sách cho mẹ xem đi.”

Ngày nào tôi cũng phải giải thích, biện hộ, thậm chí là xin lỗi vì những khoản chi nhỏ nhặt nhất.

Bạn cùng phòng sớm đã nhận ra sự khác thường ở tôi.

Các ấy thoải mái mua sắm online, đặt đồ ăn, đi dạo phố.

Còn tôi thì sống trong cái vòng kiểm soát tài chính của mẹ, đến cả mua băng vệ sinh cũng phải báo cáo.

2

Một tối thứ Sáu sau một tháng, không khí trong ký túc xá vui nhộn hiếm thấy.

Doanh Kỳ đề nghị:

“Ngày mai không có tiết, tụi mình gọi đồ ăn khuya rồi coi phim kinh dị đi! Tớ bao!”

“Không không , chia đều đi.” Bạn cùng phòng khác là Đỗ Mẫn : “Lần trước cậu bao rồi còn gì.”

“Hay… để tớ gọi cho.”

Tôi lấy hết can đảm mở lời.

“Coi như cảm ơn mấy cậu đã chăm sóc và thông cảm cho tớ suốt tháng qua mẹ tớ cứ hay gọi hỏi, chắc cũng phiền mọi người.”

Tôi gãi đầu, ngại ngùng.

Đây là lần đầu tiên tôi chủ mời các ăn, cũng là lần đầu tiên tôi thử dùng “thẻ thân thiết” để thanh toán một đơn lớn — bốn phần combo nướng, tổng cộng 86 tệ.

Tiếng thông báo thanh toán thành công vừa vang lên, điện thoại tôi lập tức rung liên tục.

Trên màn hình hiện lên hai chữ “Mẹ gọi”.

Tim tôi lập tức đập thình thịch.

“Alo, mẹ à…”

“Trương Nhiệm Sanh! Bây giờ con đang ở đâu?”

Giọng mẹ tôi chói tai đến mức đau nhức.

“Mười giờ rưỡi tối, con tiêu 86 tệ mua cái gì? Con đang ở với ai?”

Tôi hoảng hốt bước ra khỏi ký túc xá, hạ giọng: “Mẹ ơi, con chỉ đang ăn khuya với mấy cùng phòng thôi mà…”

“Nói dối!”

Giọng mẹ đột ngột cao vút lên: “Ký túc xá? Ăn trong ký túc xá mà tốn tới 86 tệ? Con đang hú hí với con trai ở ngoài đúng không? Mẹ biết mà, vừa rời khỏi nhà là học thói hư!”

“Thật sự chỉ là đồ nướng thôi mẹ, con có thể đưa con chuyện với mẹ…”

“Không cần!”

“Lập tức quay lại ký túc xá!”

“Không — lập tức mở video cho mẹ! Mẹ muốn tận mắt thấy con đang ở đâu!”

Mẹ gào lên như điên, ra lệnh không cho tôi cơ hội giải thích.

Tôi run rẩy theo, mở cuộc gọi video.

Camera lướt qua ba cùng phòng đang tròn mắt sững sờ, và phần đồ ăn vừa giao còn bốc khói trên bàn.

Khuôn mặt mẹ hiện lên trong màn hình, trang điểm kỹ lưỡng vì giận dữ mà méo mó cả nét mặt.

“Cháu chào ạ…” Doanh Kỳ lí nhí chào.

Mẹ tôi không thèm để ý, ánh mắt dán chặt vào tôi:

“Đây là cái con gọi là ‘chỉ ăn khuya’ hả?”

“Giữa đêm mà ăn đồ dầu mỡ thế này?”

“Dạ dày con chịu nổi không?”

“Tiền sinh hoạt là để con tiêu xài kiểu này à?”

Một tràng câu hỏi dồn dập.

Vẻ mặt các tôi chuyển từ bất ngờ, sang lúng túng, cuối cùng là lạnh nhạt.

Đỗ Mẫn không gì, quay lại giường kéo rèm lại.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...