Nô Tài Của Tiểu [...] – Chương 6

Đùa à, đã phạm tội mà còn định chạy trốn sao?

Cuối cùng, với đầy đủ bằng chứng, Hoàng Mạn Y bị buộc tội đầu độc, cố ý người và thao túng giá cổ phiếu, chờ ngày ra tòa nhận bản án.

Còn tôi, chính thức gia nhập Cố Thị, đảm nhiệm vị trí phó giám đốc phòng dự án, với Cố Kim Dã là sếp trực tiếp của tôi.

Tôi cũng đã mua căn hộ lớn ở trung tâm thành phố như mơ ước, số tiền tiết kiệm của tôi không đủ để trả toàn bộ.

Dù gì, một nửa số tiền của tôi đã dành cho việc phục hồi chức năng và dưỡng lão của bố mẹ.

Chính tiểu thư Cố Kim Dã đã giúp tôi bù nốt khoản tiền còn thiếu, với điều kiện tôi phải việc cho ấy suốt đời.

Công việc tốt thế này, tôi dĩ nhiên vui vẻ nhận lời.

“Sếp của em ơi, em sẽ kẻ hầu trung thành của chị cả đời!”

Sự thề thốt đầy phô trương của tôi nhanh chóng khiến Cố Kim Dã khúc khích, trêu bằng cách cù léc tôi một trận.

17

Ngày nhập trạch căn nhà mới, tôi dẫn bố mẹ đến trước để chuẩn bị, chờ đón Cố Kim Dã và những người khác đến chung vui.

Châu Thanh Hoan đã mất tích một thời gian dài, bất ngờ xuất hiện trở lại, và khi thấy căn nhà mới của tôi với nội thất sang trọng, ta bị kích mạnh.

Bất thình lình, ta lao đến, siết cổ mẹ tôi từ phía sau và kéo bà về phía cầu thang sau, tay vung vẩy con dao nhọn, điên cuồng hét lên: “Không đúng! Không phải như thế này!

“Ba mẹ đều đã chết, Châu Thanh Duẫn cũng chết rồi, tôi mới là bà chủ giàu có!

“Sao giờ Nghiêm Bằng lại đá tôi? Sao ba mẹ vẫn còn sống, còn khỏe mạnh như ? Tại sao?”

Ngay từ lần thấy bóng dáng đó ở sân bay, tôi đã nhận ra Nghiêm Bằng chính là nhân của Châu Thanh Hoan ở kiếp trước.

Nghe ta lảm nhảm, tôi biết ngay ta cũng đã trọng sinh như tôi.

“Tôi không quan tâm! Tất cả những gì của chị đều phải là của tôi! Nhà này là của tôi, công việc cũng là của tôi, tiền cũng phải là của tôi!

“Tất cả đều đưa cho tôi! Nếu không, tôi sẽ bà ấy!”

Ba tôi sốc nặng, giận dữ hét lên: “Đồ bất hiếu! Mày cái gì ? Bà ấy là mẹ mày đấy!”

“Không phải mẹ tôi! Ba người các người đều là gánh nặng của tôi! Chỉ khi ba người chết đi, tôi mới có thể sống sung sướng!”

Mẹ tôi nhắm mắt lại, tuyệt vọng trong đau đớn: “Đồ vong ân, vu oan chị mày không , giờ lại muốn mẹ ruột của mình!”

“Đồ súc sinh!”

Tôi giữ vẻ bình tĩnh, thẳng vào Châu Thanh Hoan: “Châu Thanh Hoan, chỉ cần mày thả mẹ ra, tôi sẽ đưa cho mọi thứ muốn.”

Trong lúc đó, tôi liếc thấy cửa thang máy vừa mở ra, tôi ra hiệu cho những người trong thang máy và cửa thang máy nhanh chóng đóng lại.

“Châu Thanh Duẫn, nếu chị dám lừa tôi, tôi sẽ tất cả các người! Dù sao tôi cũng chẳng còn gì để mất, mạng này tôi đã không cần rồi!”

Thấy thang máy không mở, Châu Thanh Hoan càng hoảng loạn, kéo mẹ tôi lùi về phía cầu thang.

Tôi gật đầu nghiêm túc: “Tôi không lừa , thả mẹ ra trước, tôi sẽ đi chuyển nhượng tài sản với ngay.”

Châu Thanh Hoan suy nghĩ một lúc, tay ta lỏng dần vì mất kiểm soát.

Mẹ tôi nhanh trí cắn mạnh vào tay ta, thoát ra và lao về phía tôi.

Châu Thanh Hoan phản ứng kịp, giật mạnh quần áo mẹ tôi và dùng hết sức ngã ngửa về sau.

Tôi vội vàng lao tới, cố gắng với tay để giữ lấy mẹ, khoảng cách quá xa. Ngay khoảnh khắc đầu ngón tay chúng tôi chạm nhau, mẹ đã bị kéo ngã theo Châu Thanh Hoan.

Cả hai cùng lăn xuống cầu thang.

“Mẹ!”

18

May mắn thay, nhờ Cố Kim Dã đã báo cảnh sát kịp thời, họ và xe cứu thương nhanh chóng có mặt.

Mẹ và Châu Thanh Hoan đưa vào bệnh viện cấp cứu. Do Châu Thanh Hoan ngã trước và trở thành tấm đệm thịt, mẹ tôi chỉ bị thương nhẹ.

Còn Châu Thanh Hoan thì bị đập đầu xuống đất, dẫn đến xuất huyết dưới màng nhện, và khi đến bệnh viện, đồng tử của ta đã giãn rộng, không thể cứu chữa.

Ba mẹ tôi ôm nhau khóc trong đau đớn khi nghe tin, cũng chỉ biết trách ta tự tự chịu.

Tằng Ly sợ tôi buồn, khẽ cúi đầu quan sát tôi, tôi ngước lên đáp lại ấy bằng một nụ trấn an.

Hai kiếp bị Châu Thanh Hoan hãm , tôi đã sớm không còn hy vọng gì về ta nữa.

Tằng Thự vừa cầm điện thoại vừa bước đến bên cạnh Cố Kim Dã: “Nghiêm Bằng bị nghi biển thủ tài sản công ty và bán thông tin mật, đã bị bắt.”

Cố Kim Dã hừ một tiếng khinh bỉ: “Đáng đời.”

Cô ấy bước tới bên tôi, vỗ nhẹ lên vai: “Hãy mạnh mẽ lên, ba mẹ em vẫn cần dựa vào em.”

“Với lại, em còn phải việc cho tôi cả đời nữa đấy. Tôi không thích nhân viên lúc nào cũng ủ rũ đâu.”

Câu của ấy tôi bật : “Đã rõ, thưa tiểu thư.”

Tằng Ly lo lắng che chắn cho tôi từ phía sau: “Thanh Duẫn không thể việc cho cậu cả đời , ấy còn phải gả cho tôi mà!”

“Gả chồng thì không việc à? Chúng ta là những nữ chủ nhân mạnh mẽ, phải tự lập! Đừng mơ đến việc nhốt thân của tôi ở nhà!”

Mặt tôi đỏ bừng, tôi vội nhẹ vào lưng Tằng Ly: “Tằng Ly, em đâu có đồng ý gả cho !”

“Rồi em sẽ đồng ý thôi! Nếu em không chịu gả cho , thì sẽ gả cho em cũng ! Anh sẽ chồng ở rể, nội trợ cả đời để hỗ trợ cho sự nghiệp nữ chủ nhân của em!”

Câu ngây thơ bướng bỉnh của ấy khiến tôi bật .

Cuộc sống sau này, sẽ có ấy, có ấy và công việc tôi thích.

Ba mẹ an lành.

Những bóng ma quá khứ đã biến mất.

Cả cuộc đời này, không còn gì viên mãn hơn nữa.

Hết

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...