Đại học khai giảng, tôi thấy một tiểu thư nổi tiếng ở Bắc Kinh đăng bài tuyển dụng người nịnh bợ:
“Vừa về nước, cần gấp một người theo hầu, chịu đòn chịu mắng, lương mỗi tháng mười vạn.”
Bố mẹ tôi bị tai nạn xe, cần tiền viện phí gấp, tôi định đi đăng ký.
Nhưng em mắng tôi: “Nghèo không hèn, người ta không mà chị lại đi chó cho người ta à?!”
Cô ta không chịu đi và cũng không cho tôi đi, thậm chí đe dọa rằng nếu tôi dám đi thì ta sẽ chết.
Sau đó, tôi giao hàng vào buổi sáng, buổi tối phục vụ ở quán bar, ngày đêm quay cuồng để gom tiền viện phí, còn em thì chỉ biết than thở trên mạng xã hội.
Cuối cùng, tôi việc đến kiệt sức, bệnh nặng mà chết, bố mẹ cũng không cứu .
Em tôi cuối cùng vì một chiếc túi mà chịu người cho một đại gia trung niên.
Khi mở mắt ra, tôi trở lại thời điểm vừa thấy bài tuyển dụng của vị tiểu thư ấy.
Lần này tôi không do dự, lập tức nộp hồ sơ.
“Em, em, em, tiểu thư, kẻ hầu của chị đã đến! Xin tiểu thư ra lệnh!”
“Hừ, kiểu người này bị bệnh công chúa, ai muốn hầu hạ thì cứ đi mà .
“Nghèo không có nghĩa là hèn, chắc chắn sẽ có cách khác! Tôi tuyệt đối không chó săn cho những kẻ giàu có!”
Em tôi tỏ ra khinh bỉ, ném điện thoại của tôi xuống bàn và tôi bằng ánh mắt sắc lạnh, cảnh cáo:
“Châu Thanh Duẫn, cũng không chuyện nhục nhã như !
“Muốn gom tiền viện phí thì luôn có cách khác!
“Chị mà dám đi, em sẽ chết cho chị xem!”
Tôi phớt lờ lời cảnh cáo của nó: “Muốn chết thì cứ việc, đừng cản tôi cứu bố mẹ khi chính mình chẳng gì.”
Nói xong, tôi đứng dậy thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi ứng tuyển.
Kiếp trước, tôi bị ta ngăn cản nên đã bỏ lỡ cơ hội.
Để gom đủ tiền viện phí, tôi phải nhiều việc, ban ngày chạy giao hàng, ban đêm phục vụ, thức trắng đêm.
Việc học không thể hoàn thành, tôi bị đuổi học vì quá nhiều môn rớt.
Sức khỏe tôi cũng kiệt quệ đến mức chết vì bệnh.
Số tiền kiếm chẳng là bao, và bố mẹ cũng không cứu.
Lúc bố mẹ hấp hối, họ yếu ớt nắm tay tôi, run rẩy “Xin lỗi” không ngừng.
Nước mắt rơi đầy mặt họ, và rồi họ ra đi.
Chẳng bao lâu sau, tôi độc chết trong căn phòng trọ, đến khi cơ thể bốc mùi thì mới phát hiện.
Cảnh sát thông báo cho em tôi, nó không thèm đến, chỉ bảo xử lý sao cũng :
“Tôi với đứa nghèo rớt đó chẳng có quan hệ gì, cứ đem tro đi đốt rồi rải xuống cống cũng , thích gì thì !
“Nợ nần của ta cũng không liên quan đến tôi, đừng hòng mong tôi trả một xu!”
Khi linh hồn tôi trôi nổi trên không, tôi mới nhận ra, em tôi đã vì một chiếc túi mà chấp nhận bồ nhí cho một đại gia trung niên đã ly hôn.
Khi nó cúp điện thoại với cảnh sát, trên mặt còn nở nụ nhẹ nhõm: “Ba cái gánh nặng cuối cùng cũng chết hết, chẳng mấy mà mình sẽ đẩy mụ già đó đi, trở thành bà chủ nhà giàu… không ai có thể cản đường giàu sang của mình.”
Tôi tức giận đến mức linh hồn cũng muốn tan biến.
Câu “nghèo không hèn” đầy đạo đức giả của nó đã chết tôi và cả bố mẹ, trong khi nó vẫn thản nhiên hưởng thụ cuộc sống sung sướng, chưa từng chi một xu cho viện phí.
Kiếp này, tôi nhất định không để bi kịch lặp lại.
Thấy tôi định đi, em vội kéo tôi lại.
“Không chó săn cũng có cách kiếm tiền khác, nếu chị , bố mẹ tỉnh dậy cũng sẽ hận chị!”
“Tôi không quan tâm có đi hay không, đừng cản tôi. Miễn có thể cứu bố mẹ, tôi không sợ mất mặt.”
Tôi dừng lại, quay đầu lạnh nhạt : “Không muốn tôi đi à? Được thôi! Vậy thì kiếm tiền bằng cách cao quý của đi. Tiền viện phí chia đôi, mỗi đứa một nửa.
“Đừng quên, cũng là con của họ!”
Còn là đứa con út bố mẹ cưng chiều nhất nữa chứ.
“Khi họ tỉnh lại, nếu có trách thì trách! Ít nhất là họ còn sống đúng không?”
Nói xong, mặc kệ em chửi bới, tôi ôm một chồng chứng chỉ và hồ sơ đi tìm công chúa nổi tiếng Cố Kim Dã ở Bắc Kinh.
Cố Kim Dã tôi từ trên xuống dưới một hồi, cũng chẳng thèm cầm lấy hồ sơ hay bằng cấp của tôi.
“Tôi cần người theo hầu, không cần mấy thứ này. Tôi chỉ có một cầu, đó là phải phục tùng.”
Tôi cúi đầu, nhẹ nhàng : “Mọi cầu của tiểu thư em đều có thể . Từ nay trở đi…
“Chị chính là tiểu thư của em, còn em sẽ là con chó trung thành nhất của chị.”
“Tại sao muốn công việc này? Tôi muốn nghe sự thật.”
Tôi không chút do dự: “Bố mẹ em bị tai nạn xe, phải nhập viện, em cần tiền.”
Cố Kim Dã bật khẩy: “Thời đại này mà vẫn còn cái lý do tồi tệ đó à?”
Tôi nhẹ: “Lý do tồi tệ này chỉ cần một chút là lộ, với khả năng của chị, tìm ra sự thật chẳng khó gì.”
“Có điều tra hay không là chuyện của tôi. Thử việc một tháng, tôi không hài lòng thì lập tức đuổi việc. Mai bắt đầu .”
Trợ lý riêng của Cố Kim Dã gửi cho tôi một số thông tin cơ bản về ấy.
Xem lướt qua, tôi liền hỏi về thói quen ăn uống và có tiền sử dị ứng gì không.
Không ngờ, trợ lý này lại chẳng biết gì, ngoài tên, tuổi và ngành học thì không có bất kỳ thông tin hữu ích nào khác.
Để tốt công việc, trở thành một người hầu trung thành và vượt qua thử việc thành công, tôi đã điều chỉnh lịch học của mình để trùng với Cố Kim Dã, các môn có thể học chung tôi đều đăng ký ngay lập tức.
Những môn không học chung , tôi sẽ đưa ấy đến lớp, rồi chạy ngay đến lớp của mình.
Sau khi tan học, tôi luôn là người đầu tiên ôm sách vở chạy ra khỏi lớp, kịp thời đứng đợi ấy ngoài hành lang.
Cứ thế, sau một tháng chạy đôn chạy đáo khắp trường, cuối cùng Cố Kim Dã cũng hài lòng với tôi, và tôi đã vượt qua kỳ thử việc.
Hôm đó, khi tôi đang thở hổn hển đứng đợi ấy ngoài hành lang, em tôi đi cùng với một thiếu gia trong khoa tên Trần Kỳ, cả hai đi qua trước mặt tôi.
Em tôi cố dừng lại, kêu lên một cách khoa trương: “Ôi trời, đây chẳng phải là con chó theo ai đó sao?”
Tôi nhướng mày, bình thản đáp lại: “Lần đầu tiên nghe có người tự nhận mình là chó, lạ ghê.”
Nhận ra mình lỡ lời, bị tôi bắt bẻ ngay điểm đó để phản công, em tôi lập tức đỏ mặt, tức giận đáp trả:
“Con chó đó là chị mới đúng!”
Tôi gật đầu và : “Tôi biết, ‘chó’ mà là đang chỉ tôi.”
Trần Kỳ liếc qua chúng tôi một cái, che miệng chế nhạo:
“Hahaha, hai chị em đang diễn cảnh chó cắn chó, cũng thú vị phết đấy, đúng là đang cần xem!”
Tôi phớt lờ lời của Trần Kỳ, tập trung vào cửa lớp học. Kiểu người như ta, nghĩ rằng có tí tiền là hơn người, điều không thể chấp nhận nhất chính là bị người khác phớt lờ.
Sự thờ ơ của tôi quả nhiên khiến Trần Kỳ khó chịu, ta ra hiệu, và ngay lập tức mấy người phía sau tự vây quanh tôi.
“Châu Thanh Duẫn, đừng nghĩ rằng chỉ vì dựa dẫm vào nhà họ Cố ở Bắc Kinh mà có thể coi thường người khác, suy cho cùng thì cũng chỉ là một con chó của họ thôi!”
Tôi nhếch miệng , đáp lại: “Chắc cũng nghe qua câu, muốn đánh chó thì phải mặt chủ.”
“Chỉ là không biết Trần thiếu đây có dám đánh chó trước mặt chủ nhân của nó hay không?”
Trần Kỳ hừ một tiếng, nghiến răng : “Cô cứ đợi đấy!”
Vừa lúc đó, Cố Kim Dã bước ra khỏi lớp, từ xa gọi lớn:
“Thanh Duẫn, em đang chuyện với ai thế? Không mau lại đây giúp chị cầm đồ!”
Tôi ngẩng cao đầu, vạch đám người ra, bước về phía ấy.
Đùa à, đừng bao giờ coi thường một con chó của nhà giàu, sợi dây dắt chó đôi khi còn đủ tiền mua một chiếc xe nữa đấy.
3
Tôi cung kính cầm lấy sách của Cố Kim Dã, nịnh nọt hỏi: “Hôm nay chị đã hết tiết, còn việc gì cần em không?”
Cô ấy vừa nhắn tin trên điện thoại, vừa thờ ơ :
“Chiều nay không có kế hoạch gì, chị tự lái xe đi đón một người từ nước ngoài về. Em chỉ cần đặt giúp chị một nhà hàng đặc sản là .”
Tôi lập tức đáp: “Vâng thưa tiểu thư, không thành vấn đề.”
“Em sẽ gửi vị trí nhà hàng cho chị ngay, đồng thời đặt vài món đặc trưng trước.”
Cố Kim Dã gật đầu, không gì thêm.
Bạn thấy sao?