Tôi biết ơn chị, nếu không có chị thì tôi đã chết rét trong đêm đó rồi.
Cho nên bao năm nay, dù Trương Minh Húc có đưa ra cầu vô lý thế nào, tôi cũng cố gắng cho bằng .
Giờ ta lại đem chuyện cũ ra tiếp, tôi hiểu ý ta.
Vì nể chị họ, tôi cũng sẵn sàng phối hợp.
Tôi nghiêm túc gật đầu:
“Tất nhiên rồi, ân nghĩa của chị Tương, em cả đời cũng không quên.
Anh rể, em hiểu ý chị.
Em vừa rồi đã thương lượng xong với chị Vương, chốt giá một trăm tám mươi triệu.
Bây giờ em sẽ sửa hợp đồng, mình ký luôn nhé.”
“Ai tôi bán một trăm tám mươi triệu là bán?”
Nghe thấy giọng điệu lật mặt của Trương Minh Húc, tôi ngơ ngác quay đầu lại.
Thậm chí vì quá bức với ta mà tai tôi ù hẳn, tôi không nhịn phải hỏi:
“Ý là sao? Giờ lại đòi tăng giá nữa à?”
“Không phải tăng giá, mà là tiền đáng ra phải thì một xu cũng không thiếu.”
“Một trăm tám mươi triệu đã là giá cao nhất rồi, không thể cao hơn nữa đâu.
Tôi khuyên nên biết điểm dừng.
Chị Vương chỉ chờ mình nửa tiếng thôi, giờ đã qua mười phút rồi.
Nếu để lỡ thời gian, có muốn bán cũng không kịp đâu.”
Tôi cau mày, tức đến mức bật .
Nhìn kim đồng hồ trên tường trôi từng giây từng phút, tôi còn sốt ruột thay cho họ.
Nhiều lúc tôi thật sự muốn moi đầu mấy người này ra xem bên trong rốt cuộc chứa gì.
Trước đây tôi từng gặp vài chủ nhà kiểu này, đăng bán khắp nơi, có nhiều người hỏi thì tưởng nhà mình giá.
Đến khi ký hợp đồng thì lại đổi ý, cho rằng mình bán rẻ.
Kiểu chủ nhà đó là kiểu tôi ghét nhất.
Cuối cùng chẳng bán , còn bị người mua hiểu lầm môi giới câu kết lừa đảo, tôi bị chửi lây.
Nếu là khách khác, không khuyên thì tôi đã mặc kệ.
Nhưng đây là chị họ tôi!
Tôi đành phải thẳng cho họ biết hậu quả.
Nhưng Trương Minh Húc lại không nghĩ , ta cho rằng tôi đang gài bẫy.
“Đừng có diễn nữa, chẳng phải đây là chiêu ép ký của mấy người môi giới sao?
Làm như thể tôi không gật đầu trong mười mấy phút này thì nhà sẽ không ai thèm mua nữa.
Tôi rồi, dưới hai triệu thì đừng hòng!”
4
“Không phải chứ, Trương Minh Húc, bị điên à?
Giá hai tỷ mà đòi thì không bao giờ có ai mua đâu.
Nếu có người chịu mua giá đó thì đi mà bán cho họ.
Tôi cũng không cần bố thí gì cho cái gọi là ‘doanh số’ của tôi cả.
Vụ này tôi vốn dĩ chẳng kiếm đồng nào!”
Anh ta đã cho rằng tôi đang ép giá, thì tôi cho ta thấy thế nào là ép thật sự.
Anh có môi giới giỏi lắm, thì tự đi mà nhờ người ta.
“Bị tôi vạch mặt rồi nên phát điên chứ gì!
Không kiếm đồng nào, ai mà tin?
Không ai không công bao giờ, chắc chắn tính kiếm chênh lệch.
Lúc đầu thì cao nhất là một tỷ bảy, giờ lại bảo là một tỷ tám, chẳng phải chính tự vạch trần việc ép giá à?”
Giờ thì Trương Minh Húc bám vào đúng khoản mười triệu tôi tự bỏ ra để chuyện.
Cũng tại tôi lúc đó quá nóng lòng, vội vã bù thêm mười triệu khiến ta tưởng dễ mặc cả.
Chị họ tôi kéo tay áo ta, ra hiệu như là đủ rồi.
Chị không biết mấy cái “ môi giới” ta có thật hay không, trước khi tìm tôi, chị cũng đã hỏi qua nhiều nơi.
Giá họ đưa ra đều thấp, nên chị mới đồng ý với mức một tỷ bảy ban đầu.
Giờ lên thành một tỷ tám, với chị là tốt rồi.
Chị sợ lòng tham của Trương Minh Húc khiến họ mất đi cơ hội cứu cánh duy nhất.
Nhưng Trương Minh Húc lại khó chịu, hất tay chị ra:
“Em đừng vì cảm chị em mà mềm lòng!
Những gì đáng tranh thì phải tranh!
Cô ta có thật lòng coi em là em không?
Không có em thì lấy đâu ra ta của ngày hôm nay?
Giờ tụi mình gặp chuyện, ta cũng chẳng giúp đỡ gì về tiền bạc, biết mình cần bán gấp lại còn muốn kiếm tiền trên đầu mình, thật chẳng ra gì!”
Lúc chị họ đến tìm tôi nhờ giúp, tôi đã hỏi rõ số nợ.
Anh ta vay thế chấp căn nhà này tới một tỷ rưỡi!
Tôi dù có là trưởng phòng, cũng phải lo cuộc sống riêng, sao có sẵn một tỷ rưỡi đưa ra ?
Bạn thấy sao?