Nợ Nần Đêm Qua – Chương 4

10

Về đến nhà, tôi lăn lộn trên giường.

Phó Tầm Chu thích tôi!

Tôi vùi đầu vào gối, khóe miệng bất giác nhếch lên. Đang lăn lộn thì nhận tin nhắn của Bùi Tư Ngọc, cậu ấy rủ tôi ra ngoài ăn tối, tôi nghĩ ngợi một chút rồi đồng ý.

Đến tối, tôi chọn bừa bộ đồ rồi đến nhà hàng đã hẹn.

Khi tôi tới, Bùi Tư Ngọc có vẻ đã ngồi chờ một lúc rồi, cậu ấy ăn mặc có phần trang trọng, tôi :

“Cậu định tỏ đấy à?”

Cậu ấy có vẻ hơi bối rối.

Giây tiếp theo, nhân viên phục vụ đẩy xe thức ăn từ từ tiến lại. Nhưng lần này trên xe lại có một bó hoa hồng lớn, Bùi Tư Ngọc cầm lấy bó hoa, tay hơi run:

“Chu Hoài, dù biết trước câu trả lời, tôi vẫn muốn thử. Tôi thích , có thể cân nhắc ở bên tôi không?”

Đã hẹn nhau hôm nay để tỏ hết rồi đúng không?

Tôi đối diện với ánh mắt của Bùi Tư Ngọc, chuẩn bị lời từ chối.

“Rồi cậu sẽ gặp người hợp với mình hơn tôi.”

Nghe , cậu ấy dường như đã đoán trước, hơi buồn bã cất lại bó hoa:

“Tôi hiểu rồi. Vậy chúc và thầy Phó hạnh phúc.”

Tôi không phủ nhận gì về mối quan hệ với Phó Tầm Chu, chỉ mỉm nhận lời chúc của Bùi Tư Ngọc.

Với tinh thần không lãng phí đồ ăn, chúng tôi vẫn ở lại dùng bữa tối, xong xuôi thì ai về nhà nấy.

Sau một ngày tràn ngập thông tin, tôi dọn dẹp và gần như nằm xuống là ngủ ngay. Đến sáng hôm sau, tiếng chuông điện thoại reo liên tục tôi tỉnh giấc, tôi lồm cồm dậy bắt máy, giọng quản lý lo lắng truyền đến từ điện thoại:

“Tiểu Chu! Lên xem hot search ngay! Tối qua em đã đi đâu đấy!?”

Tôi ngơ ngác không hiểu chuyện gì. Cúp máy, tôi mở hot search ra xem.

#Bùi Tư Ngọc tỏ .

#Bùi Tư Ngọc Chu Hoài đẹp đôi.

Hình ảnh đi kèm là loạt ảnh và video của tôi với Bùi Tư Ngọc trong nhà hàng, chụp từ mọi góc độ.

?

Tối qua bị chụp trộm rồi!

Tôi bấm vào một chủ đề bất kỳ, ngoài mấy bình luận chê bai lẻ tẻ, đa số cư dân mạng đều đang mê mẩn cặp đôi.

【Đẹp đôi quá!】

【Tay Bùi Tư Ngọc còn run kìa, đúng kiểu cún con đáng !】

【Ngọt ngào chết mất!】

【Là kiểu nhỏ tuổi mà tôi thích!】

【Đồng ý đi, đồng ý đi!】

【Tỏ rồi, giờ chờ ‘nấu ăn’ cho tôi xem nữa là đủ bộ! Kkkkk】

【Nhưng mà sao mặt Chu Hoài không có vẻ gì là đồng ý nhỉ.】

【Đúng thế, tránh xa idol của tôi ra, CP fan đừng có tưởng tượng nữa.】

【Không nghe, không nghe, CP tôi thích là ngọt nhất!】

À… chuyện này…

Biết tối qua tôi đã đeo khẩu trang rồi.

Hiểu rõ hình, tôi gọi lại cho quản lý, kể lại toàn bộ sự việc. Quản lý lúc này mới đỡ lo phần nào, chuẩn bị liên hệ với quản lý của Bùi Tư Ngọc để bàn về việc ra thông báo.

11

Cúp máy xong, tôi giờ, đúng lúc bụng đang đói nên đặt đồ ăn giao tận nhà. Rửa mặt xong, ngồi trên sofa chờ mãi mới nghe tiếng chuông cửa vang lên, tôi phấn khích đứng dậy mở cửa, người đứng ngoài không phải nhân viên giao đồ ăn.

Phó Tầm Chu đứng ở cửa, tay cầm chính món tôi đặt, tôi chưa kịp phản ứng, hỏi:

“Sao lại tới đây?”

Anh ấy không trả lời, bước thẳng vào nhà, đặt đồ ăn lên bàn. Sau đó quay lại, đẩy tôi ngã xuống sofa:

“Anh không đến, em định cùng người khác hẹn hò à?”

Giọng ấy trầm xuống, những ngón tay rõ nét nhẹ nhàng vuốt má tôi:

“Em , nên em thế nào đây?”

Bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của , tôi vội vàng giải thích:

“Em không hẹn hò với cậu ấy.”

Ngón tay Phó Tầm Chu trượt xuống, bắt đầu xoa nhẹ vào xương quai xanh của tôi, tiếp:

“Nhưng cậu ta tỏ với em, còn tặng hoa cho em nữa.”

Cảm giác ngứa ngáy ở xương quai xanh khiến tôi muốn né, không thể trốn , Phó Tầm Chu thì thầm:

“Không trốn.”

Khoảng cách giữa chúng tôi càng lúc càng gần.

Nếu tim tôi có thể phát ra tiếng, chắc lúc này cả phòng khách chỉ toàn tiếng đập của nó, vang dội đến nhức tai.

Tôi đành phải đối diện với . Phó Tầm Chu không có ý định buông tha, ánh mắt dính chặt vào tôi:

“Anh không chờ nữa. Em , có thể không?”

Không khí như ngừng chuyển , tôi hoàn toàn bị mê hoặc, giọng run rẩy:

“Được.”

Giây tiếp theo, Phó Tầm Chu siết chặt eo tôi. Anh ghé sát tai tôi, giọng trầm ấm hỏi nhỏ:

“Có thể hôn em không? Bạn của .”

Tôi cắn nhẹ môi, khẽ gật đầu.

Môi ấm áp áp lên môi tôi. Khác hẳn với nụ hôn nhẹ hôm qua, lần này Phó Tầm Chu hôn có chút mãnh liệt, cho đến khi tôi sắp không chịu nổi nữa, mới buông ra một chút.

Khoảnh khắc ngọt ngào bị vỡ bởi tiếng bụng tôi réo lên. Phó Tầm Chu không nhịn , bật khẽ. Anh đứng dậy giúp tôi hâm nóng lại đồ ăn trong lò vi sóng.

Ăn no xong, tôi ngồi cùng trên sofa.

Ngón tay thon dài của Phó Tầm Chu trượt trên màn hình điện thoại. Anh khẽ nhíu mày, đưa màn hình về phía tôi:

“Anh đang ghen đây.”

Trước mắt tôi là chủ đề CP của tôi và Bùi Tư Ngọc.

Tôi có chút ngượng ngùng, gãi đầu:

“Không phải đã ra thông báo rồi sao?”

Người bên cạnh rõ ràng vẫn chưa hài lòng, tôi bông :

“Vậy thì… mình công khai nhé?”

Vừa dứt lời, Phó Tầm Chu ngồi bật dậy.

“Em đấy nhé.”

Anh bật camera, giơ điện thoại lên và chụp liền mấy tấm. Tôi còn chưa kịp phản ứng, Phó Tầm Chu đã chụp xong và chuẩn bị chọn ảnh.

Đúng là ảnh đế, 360 độ không góc chết.

Chỉ là ấy chụp tôi có hơi… ngốc một chút.

Anh chọn tấm vừa ý nhất, nhanh chóng đăng lên mạng xã hội, kèm theo thích:

【Sai CP rồi.】

Quá tốt.

Các từ khóa trước đó đều bị thay thế.

Bây giờ là #ẢnhĐếCôngKhai, #PhóTầmChuChuHoài, #ChủThíchCôngKhai… và nhiều hashtag khác.

Phó Tầm Chu hài lòng lướt phần bình luận.

【Tôi phát điên rồi! Aaa!】

【Đời này mà thấy ảnh đế công khai, đáng giá quá.】

【Hahaha, mọi người đều nhầm CP rồi.】

【Phó Tầm Chu đang ghen đúng không? Có phải không?】

【Tin buồn: CP của tôi toang rồi. Tin vui: CP mới càng đáng hơn!】

【Nhìn hot search trước đó chắc ảnh đế tức điên, lập tức công khai chủ quyền!】

【Chỉ có tôi để ý đến ảnh thôi sao? Chu Hoài đáng quá trời.】

【Xin ảnh đế cập nhật chuyện hằng ngày đi, thích lắm!】

Hai phút sau, quản lý lại gọi tới:

“Chuyện này là sao?”

Tôi: “Chính là như trên hot search đó, em và Phó Tầm Chu đang hẹn hò.”

Điện thoại vang lên giọng bất lực:

“Lần sau công khai đương thì báo trước nhé!”

Tôi lẩm bẩm: “Biết rồi mà.”

Cúp máy xong, Phó Tầm Chu cúi mắt tôi:

“Em còn muốn công khai với ai nữa?”

Không chờ tôi trả lời, lại siết chặt eo tôi, hơi thở đan xen. Phó Tầm Chu hôn nhẹ vào dái tai tôi, rồi cắn nhẹ vào cổ:

“Được không?”

Hơi thở phả vào cổ tôi, khiến tôi có chút khó chịu.

“Vào phòng ngủ…”

Anh lập tức bế tôi kiểu công chúa.

Lần này cả hai chúng tôi đều hoàn toàn tỉnh táo, tỉnh táo mà đắm chìm.

“Em , chân em dài thật.”

“Vậy không? Em .”

“Lên tiếng đi.”

Cuối cùng, tôi kiệt sức hoàn toàn, mặc cho Phó Tầm Chu chăm sóc.

Trước khi hoàn toàn mất ý thức, bế tôi vào phòng tắm để ngâm mình. Mọi thứ thu dọn xong, ôm tôi vào lòng, thì thầm:

“Em , chúc mừng ngày đầu tiên của chúng ta.”

Hết truyện.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...