Nịnh Thần – Chương 2

Phần 2: Khi ta mở mắt ra lần nữa, ta thấy Xuân Đào ở trước mặt, mắt nàng đỏ hoe và ngập ngừng không muốn .

"Phu nhân, người cái thai trong bụng nữ nhân kia..."

Ta hơi run, cảm giác đau đớn khi rơi khỏi các dường như vẫn còn đó.

Nhưng chuyện gì đã xảy ra với mọi thứ trước mắt ta?

Chẳng bao lâu sau ta nhận ra rằng mình đã trùng sinh!

Vào cái ngày Lăng Tiêu đắc thắng trở về phủ cùng Liễu Như Yên.

Khi thấy hắn đưa một nữ tử mang thai về, ta đã bị k*ch th*ch tới mức ngất đi.

Tôi biết nàng định gì nên ta ngắt lời:

"Nó là của tướng quân."

Xuân Đào không ngờ ta lại bình tĩnh như , sửng sốt:

"Sao ngài ấy có thể với người chứ?..."

Đúng, vừa rồi ngay trước mặt ta, hắn chỉ quan tâm Liễu Như Yên, coi ta thành trong suốt.

Nhưng so với những gì hắn đã với ta ở kiếp trước thì việc này chẳng đáng nhắc tới.

Ta Xuân Đào, người đã bị hắn đánh ch*t ở kiếp trước, trong mắt ta hiện lên một tia đau đớn.

Vì thần đã cho ta một cơ hội để sống lại.

Đời này, ta sẽ không bao giờ để bất cứ ai xung quanh mình phải ch*t vì hắn ta nữa!

Ta : “Không phải chỉ là tiểu thiếp thôi sao? Nếu hắn thấy chưa đủ thì ta sẽ cho hắn nạp thêm, nơi này không thiếu nhất là nữ tử xuân sắc, tuỳ tiện túm một cái cũng một bó.”

Xuân Đào ngạc nhiên ta, muốn lại thôi.

Lúc này, cách đó không xa, có một nhóm người cưỡi ngựa đi tới.

Một cậu bé muốn tránh nó đã quá muộn.

Con ngựa hoảng sợ, cả cỗ xe lăn tròn, ta ngã khỏi xe.

Đúng lúc tôi nghĩ mình sắp ngã xuống mà ch*t.

Giây tiếp theo, có người đỡ lấy ta rồi ôm ta ngồi lên một con ngựa dũng mãnh.

Ta quay lại, bắt gặp đôi mắt sâu thẳm và một khuôn mặt thật đáng kinh ngạc.

Ta nhận ra nam nhân này.

Hắn là nịnh thần mà mọi người thoá mạ, thừa tường nắm quyền khi còn trẻ.

Tạ Nghiên.

Lúc này, đôi tay hữu lực của hắn chặt lấy eo ta, chặt đến mức ta gần như không thở .

Sau đó, hắn quất mạnh roi đưa ta hồi phủ, vừa đi vừa nâng cằm ta khúc khích:

“Đoán xem, đứa nhỏ trong bụng nữ tử kia là của ai?”

Kiếp trước ta cũng ngất đi, xe ngựa cũng không kịp tránh hắn.

Hắn cũng như , giữ ta lại và không nhận phản hồi nào từ ta, hắn đã ép ta và hôn xuống.

Sau đó hắn lại với ta: “Thẩm Chỉ Dao, chỉ cần ngươi chịu đi theo ta, ta có thể giúp ngươi đập nát phủ tướng quân của hắn, giúp ngươi trút giận.”

Tạ Nghiên lúc này là quyền thần, một tay che trời.

Trở thành một kẻ đại xấu xa và giỏi nịnh bợ, đủ mọi điều ác trong mắt mọi người.

Ta sợ ch*t khiếp nên không dám tiếp nhận hắn.

Hơn nữa, trước kia hắn và ta đã có một số khúc mắc.

Có người từng với ta rằng Tạ Nghiên đã ta bằng ánh mắt khác và hỏi ta nghĩ gì về hắn.

Ta : “Ta thích Lăng Tiêu, người chính trực và dũng cảm. Còn người như Tạ Nghiên, ban đêm nằm mơ cũng sợ tới tỉnh, phải không?”

Khi ta quay lại thì bắt gặp khuôn mặt u ám của hắn.

Ta nghĩ chắc hẳn hắn có ác cảm với việc này và đang chờ cơ hội để trả thù ta.

Ta cũng sợ nếu dính líu đến hắn sau này không thể giải thích rõ ràng nên phản ứng rất dữ dội.

Nhưng bây giờ ta chưa có thời gian để trả lời.

Sau đó ta thấy bóng của hắn phủ lên, hơi thở của hắn phả về phía ta.

Theo một cách chính xác, hắn chiếm lấy đôi môi ta, ấn ta vào tường và không ngừng đòi lấy.

Ta lập tức mở miệng.

Hắn đang đi sâu, có lẽ hắn không ngờ ta lại hợp tác như nên ngơ ngác ta.

Ta : "Làm sao? Ngươi sợ à? Vẫn chưa biết hôn? Có muốn ta dạy ngươi hay không?"

Đôi mắt hắn trầm xuống như muốn ăn ta vào bụng, tuy nhiên dái tai dần dần đỏ thẫm.

Ta có một suy đoán táo bạo trong đầu.

Chẳng lẽ thừa tướng đủ mọi việc ác này lại chưa từng hôn ai sao?

Ta hỏi: “Đây không phải là lần đầu tiên thừa tướng thân mật với nữ nhân đó chứ?”

Nhưng ta vừa dứt lời, hắn đã che miệng ta lại. nuốt hết những câu hỏi của ta vào.

Hắn siết chặt lấy ta, hôn ta một cách mãnh liệt.

Môi và lưỡi của hắn xâm nhập vào miệng ta sâu đến mức khiến ta gần như nghẹt thở.

Mãi đến khi ta không thở hắn mới buông ta ra.

Chậc! Không thể khiêu chiến lòng tự tôn của nam nhân aaa!

Sau khi nụ hôn kết thúc, toàn bộ khuôn mặt hắn đều đỏ bừng hắn cụp mắt xuống.

“Phu quân ngươi có con với nữ tử khác, ngươi không quan tâm chút nào sao?”

Kiếp trước, tất nhiên ta quan tâm đến nó.

Không ngoa khi là cơn đau đớn thấu tim, gan.

Nhưng bây giờ ta :

"Nam nhân phụ bạc là thứ cặn bã, đến tranh giành ta còn ngại bẩn tay. Tại sao phải vì hắn mà đau khổ? Tranh giành về sẽ tốt sao?”
Ta với với người trước mặt, cũng như tự với chính mình.

Giọng điệu của hắn trở nên nghiêm túc: “Vậy ngươi muốn tìm ai?”

Tôi ghé sát vào tai hắn và : "Hay là ta cân nhắc về thừa tướng nhé?”

Hắn thở hắt ra, hơi thở ấy nóng rực: “Không phải ngươi sợ ta sao?”

5. Kiếp trước quả thực ta rất sợ hắn.

Dù ngoại hình của hắn quá mức diễm, tài hoa đáp ứng hoàn hảo mọi tiêu chí của nữ tử. Nhưng trong triều đình, hắn có tiếng là tàn bạo, gi*t người như kẻ điên, mọi người đều bàn tán về hắn.

Ta thích Lăng Tiêu từ khi còn nhỏ, ta cảm thấy hắn là người ngay thẳng, dũng cảm, lại là một chính nhân quân tử, cho nên ta phải tránh tiếp với người có danh tiếng không tốt là thừa tướng đây.

Nhưng mà kiếp trước người ta cho là ngay thẳng lại đối xử tàn độc với ta như , lấy m*u con ta cho nữ nhân kia uống, đúng là súc sinh, không bằng heo chó.

Hắn còn ra tay với cả cha ta - người đã nhận nuôi hắn, chỉ dạy hắn.

Ta sai rồi, sai người dẫn đến kết cục như , ta phải tìm cách bảo vệ cha.


Ta : “Vậy thừa tướng người thông đồng với nữ nhân đã có chồng, ngươi không sợ sao?”

"Sợ ai? Sợ Lăng Tiêu? Ngày mai ta sẽ sai người trói hắn lại, với ngươi ở trước mặt hắn, để hắn biết toàn bộ sự việc.”

CMN! Đồ điên này! Quả nhiên là nịnh thần không việc ác nào không , mặt dày vô sỉ!
Ta cảm thấy không thể đạo lý với kẻ vô sỉ này nữa.

Tuy nhiên, ta vẫn tò mò một điều nên hỏi hắn:

"Thừa tướng không có vẻ gì là căm ghét ta như lời người khác ? Tại sao?”

Dù ta xinh đẹp toàn bộ kinh thành có quá nhiều người đẹp.

Ta không biết hắn trúng điểm gì ở ta.

"Muốn biết?"

Ta gật đầu.

Nhưng hắn lại : “Khi nào ngươi trở thành phu nhân của ta, ta sẽ cho người biết.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...