“Đó là m.á.u của bào thai trong bụng nữ nhân mang thai có bát tự trùng với ta.”
Ta dẫn theo thái y, vừa định bước vào phòng Liễu Như Yên thì nghe thấy giọng của Liễu Như Yên.
Lòng ta nặng trĩu.
Sau đó, ta nghe nàng ta ra sinh thần của mình.
Vừa đúng với ta!
Ta còn tưởng rằng Lăng Tiêu chắc chắn sẽ không đồng ý cầu nực như .
Nhưng khi ta hoảng hốt trở về căn hộ của mình, không lâu sau, ta thấy Lăng Tiêu đẩy cửa đi vào.
"Chỉ Dao, ngươi cũng thấy , Yên Nhi bệnh đã trở nên cấp bách, chỉ có ngươi mới có thể cứu hài nhi trong bụng nàng.”
Liễu Như Yên là một nữ nhân Lăng Tiêu đưa từ biên quan về, khoảng ba tháng trước.
Khi ta thấy nàng, đó là ngày Lăng Tiêu chiến thắng.
Hôm đó ta không giấu sự phấn khích, chạy ra cổng thành đón hắn.
Nhưng không ngờ rằng điều mình thấy lại là như .
Hắn ta đang cưỡi ngựa, áo choàng cẩn thận bảo vệ một nữ nhân mảnh khảnh với cái bụng hơi phình ra, xinh đẹp đến mức mọi người không thể rời mắt.
Người ta rằng nàng là người biết về quá khứ và có thể tiên đoán tương lai, hiểu biết sâu rộng lại cực kỳ thông minh.
Nàng là một người kỳ nữ trăm năm hiếm gặp.
Lần này Lăng Tiêu suýt chút nữa đã ch*t ở biên quan, sở dĩ hắn có thể đắc thắng trở về, đều là vì nàng ta liều mạng để giúp đỡ hắn và cho hắn lời khuyên.
Sau khi trở về, hắn coi nữ nhân đó như báu vật và để nàng ta ở trong sân và ngủ trên giường của ta.
Xây cho nàng ngôi nhà đẹp nhất theo cái mà nàng ta gọi là "phong cách hiện đại".
Còn ta, bị chuyển đến một tiểu viện hoang vắng.
Nàng ta rằng muốn tỷ muội với ta, phục vụ một chồng mà không hề ghen tuông.
Nhưng địa vị của ta thậm chí còn không bằng người hầu của nàng!
Tướng quân đã quên hết ân giữa ta và hắn, suốt hơn mười năm qua.
Cho đến nửa tháng trước, Liễu Như Yên đột nhiên bị bệnh, nghe là thai.
Nhưng không tìm lý do.
Lăng Tiêu đã tìm khắp các đại phu nổi tiếng vẫn không tìm phương pháp chữa trị nào, lo lắng đến mức cả đêm không ngủ .
Lăng Tiêu và ta cùng nhau lớn lên, hắn là con của tiên hoàng.
Vào đêm hoàng thúc nổi loạn, tiên hoàng giao hắn cho phụ thân ta.
Cha ta đã liều lĩnh bất chấp an nguy cả nhà mà khai man rằng hắn là con của một người lính hy sinh trong trận chiến và nhận ông con nuôi.
Để hắn yên ổn lớn lên, từng bước lên đến vị trí hiện tại là Trấn Nam đại tướng quân.
Cha ta biết hắn là người đầy tham vọng và đã cống hiến hết mình để lập kế hoạch và mở đường cho hắn.
Ta cũng ngưỡng mộ hắn.
Khi ta còn nhỏ, hắn đã quỳ xuống trước mặt cha tôi và ngỏ lời cầu thân.
Hắn sẽ chỉ có người vợ thực duy nhất trên đời này và tsẽ không bao giờ lấy bất kỳ thê thiếp nào.
Nhưng ta không ngờ rằng chỉ mới ba năm trôi qua.
Hắn không chỉ lấy một người vợ lẽ.
Mà hắn thậm chí còn muốn gi*t hài tử trong bụng ta vì đứa con của nữ nhân đó!
2. Lăng Tiêu cầm trong tay thuốc tránh th*i đã chuẩn bị sẵn, ép ta uống.
Ta che miệng, lắc đầu tuyệt vọng, kinh hãi lùi lại:
"Tướng công, đây cũng là con của ngươi! Van cầu ngươi, đừng gi*t nó!"
Lăng Tiêu sải bước về phía ta, sự kiên quyết và lạnh lùng trong mắt hắn khiến ta sợ hãi.
Hắn tóm lấy ta đang cố chạy trốn và :
"Đừng lo lắng, chúng ta sẽ có thêm một đứa con nữa, Yên Nhi sức khoẻ không tốt, không thể chờ đợi ."
Mắt ta đỏ hoe, ta giãy giụa, không thể tin nổi:
“Lăng Tiêu, con của nàng cần bảo hộ, chẳng lẽ con chúng ta thì không cần sao? Chẳng lẽ giao 18 năm của chúng ta và việc cha ta bất chấp an nguy cả gia đình để giữ ngươi ở trong phủ là không đáng nhắc tới? Không bằng cảm với nàng ta trong 1 năm rưỡi?”
Trong mắt Lăng Tiêu tựa hồ có chút xấu hổ, rất nhanh vẻ mặt lại lạnh lùng:
"Yên Nhi đã phải chịu đựng quá nhiều vì ta."
“Sức khỏe của ngươi tốt hơn nàng. Một khi đứa trẻ này không còn nữa, chúng ta vẫn có thể sinh thêm một đứa con khác, Yên Nhi sẽ không bao giờ có thể mang thai. Nếu ngươi ta, sao ngươi có thể nhẫn tâm để ta mất đi người ta ?"
[Xin lỗi, tới khúc này tui muốn : thật CMN vô sỉ! Sao có thể ra loại lời không bằng tiếng choá sủa thế này chứ????]
Ta bật đến mức nước mắt tí tách rơi. Cười ra nước mắt, đau khổ và tuyệt vọng cùng cực.
Vì hắn nên phải dùng m*u thịt trong bụng ta thuốc cho đứa con của hắn và nữ nhân khác?
Ta : “Nàng ta chỉ không muốn ta sinh con cho ngươi mà thôi! Ngươi thực sự muốn gi*t ch*t con của chính mình vì một lý do nực như à?”
Lăng Tiêu hiển nhiên không hề nghi ngờ gì về nàng ta:
"Yên Nhi là nữ tử lương thiện, nàng ấy chưa bao giờ có bất đồng ý kiến gì với ngươi, cũng chưa bao giờ tranh giành sự ưu ái với ngươi. Nàng ấy thậm chí còn cầu ta quan tâm người nhiều hơn.”
"Nếu không thật cần thiết, ta cũng sẽ không cho ngươi biết, ngươi sao có thể sỉ nhục nàng ấy như thế?"
Không hề có sự bất hòa nào cả?
Không bao giờ đấu tranh vì lợi ích?
Đó là bởi vì ngươi săn sóc nàng ta mỗi đêm;
Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, ngươi vẫn luôn ủng hộ Liễu Như Yên.
…
Hắn không cho ta bất kỳ cơ hội nào để !
Nhưng dù ta có vùng vẫy thế nào, hắn vẫn bóp chặt quai hàm của ta và đổ bát thuốc p.há th*i vào miệng ta.
Tôi bị đau bụng không chịu nổi.
M*u nhanh chóng nhuộm đỏ vạt váy.
Nhưng thậm chí không bằng một phần mười nỗi đau lòng của ta.
3. Sau khi dùng m*u của th*i nhi trong bụng thuốc, Liễu Như Yên đã bình phục một cách kỳ diệu.
Chẳng bao lâu sau, một bé chào đời.
Lăng Tiêu coi hai mẹ con họ như báu vật.
Mỗi lần thấy đứa trẻ đó, ta lại nghĩ đến bào th*i đã mất tích trong bụng mình, lòng ta như bị dao đâm.
Nhưng đến một ngày, ta đã mơ thấy nó.
Liễu Như Yên là người thâm sâu đến mức nào?
Nàng ta dường như có thể đoán trước mọi thứ trong tương lai và giúp Lăng Tiêu tránh mọi rủi ro.
Tình và sự tin tưởng của Lăng Tiêu dành cho nàng ta đã ăn sâu vào tận xương tủy của hắn.
Mỗi khi ta cãi nhau với Liễu Như Yên, hắn đều đổ mọi lỗi lầm cho ta.
…
Nàng ta thậm chí còn cho phép người hầu của mình bắt nạt ta.
Và vào năm Lăng Tiêu lên ngôi hoàng đế, việc đầu tiên hắn là đày ta vào lãnh cung
Liễu Như Yên đi tới ta, nâng cằm ta lên :
"Trên đời này không có loại thuốc nào dùng m*u của bào thai, ta chỉ là không muốn con của ngươi sinh ra, cho nên mới tìm cớ."
Một người độc ác như , Lăng Tiêu lại nàng ta là nữ tử lương thiện.
Hai chữ lương thiện thật mỉa mai.
Nhưng ta không hiểu: “Ngươi không muốn ta sinh con cho hắn chút nào, tại sao lại muốn hắn sủng ái ta và để ta mang thai đứa con của hắn?”
Liễu Như Yên : "Nếu không như , ta sao có thể hoàn toàn khiến hắn xa lánh người? Để cho cha ngươi và hắn mâu thuẫn?"
Lòng ta đầy hận thù và mắt ta đỏ hoe:
"Lưu Như Yên, ta gi*t ngươi!"
Nàng ta khúc khích: "Ngươi không thể đấu với ta. Ta hoàn toàn không đến từ thế giới này."
Sau đó ta mới nhận ra nàng ta là một nữ nhân đến từ thế giới khác, gọi là xuyên không.
Nàng ta đã Lăng Tiêu, sao có thể dung nạp ta?
Nhưng sau đêm đó, không biết tại sao, nàng ta lại đột nhiên bị uất ức đến ch*t.
Lăng Tiêu chịu không nổi đòn này.
Chỉ vì ta muốn gi*t nàng ta trước mặt người mà nàng ta đổ hết tội lỗi lên đầu ta.
Để trả thù cho nàng, ta và cha bị buộc tội phản quốc.
Toàn bộ Thẩm gia bị tàn s*t.
Tỳ nữ thiếp thân của ta bị đánh ch*t.
Trong tuyết, ta quỳ xuống van xin hắn, mong hắn tha cho cha ta vì ân năm xưa.
Hắn lấy ủng giẫm mạnh vào tay ta, đau thấu xương rồi :
"Có đau không? Nhưng lúc đó Yên nhi còn đau hơn ngươi nhiều!"
Hắn gọi một vài nam nhân đến vây quanh ta, có ý định huỷ hoại ta hoàn toàn.
Ta không thể chịu đựng sự sỉ nhục này và nhảy xuống từ lầu các.
Lúc rơi xuống, ta đã thấy Lăng Tiêu hoảng hốt lao về phía mình.
"Chỉ Dao! Không!"
Ta chỉ hắn với ánh mắt căm ghét:
"Lăng Tiêu, nếu có kiếp sau, ta sẽ không bao giờ ngươi nữa!
Nói xong, ta thấy vẻ đau xót trên mặt hắn mà chỉ cảm thấy mệt mỏi. Giày vò đến mà không muốn ta ch*t ư?
Thế nào mới hài lòng hắn?
Bạn thấy sao?