16.
Hình như Khang Vương đã thành quý nhân của bọn tôi.
Vụ vu oan giá họa lần trước, ngài ấy đã giải oan cho chúng tôi, còn giúp quầy nhà tôi nổi tiếng. Bây giờ toàn bộ người ở thành Tây đều thích đến chỗ bọn tôi ăn vằn thắn.
Quầy vắn thắn Cát Tường chẳng mấy mà không trụ nổi. Khách đến ăn vằn thắn quá đông, họ xếp hàng vòng trong vòng ngoài, từ sáng đến tối. Ba người bọn tôi không phục vụ kịp.
Tay có tiền, dạ cũng vững, tôi đã nghĩ: Hay mình thêm mấy người phụ giúp nhỉ?
Đang lúc buồn ngủ thì gặp chiếu manh. Bên quản thành truyền tin rằng, có hai cửa hàng ở ngã tư sầm uất nhất thành Tây vừa nghỉ. Một nhà bán quán mỳ, giá năm mươi lượng bạc một năm. Nhà còn lại là nhà hàng ba tầng, cực kỳ nguy nga, có sẵn bàn ghế nội thất, giá hai trăm lạng bạc một năm.
Lương Đình nghe tin xong vẫn đắn đo suy nghĩ mấy ngày chứ chưa quyết định.
Anh hỏi tôi:
- Đậu Hũ, em có muốn đại chưởng quỹ không?
Tôi nào dám mơ, chỉ lúng túng hỏi lại:
- Bạc có đủ không?
Lương Đình đáp:
- Chuyện bạc em không cần lo. Em chỉ cần muốn hay không thôi.
- Muốn chứ.
Không phải vì bản thân tôi đâu, mà vì cậu chủ đó.
Tôi là đứa ăn mày kiếm ăn trong thùng thức ăn thừa, nằm mơ cũng không dám nghĩ tới ngày không cần ăn bữa nay lo bữa mai. Ngày trước mở sạp vằn thắn chỉ mong đủ sống, trong lu có gạo, trong bình có dầu đã thấy thỏa mãn lắm rồi.
Ngày đó chúng tôi canh ba dọn hàng, đêm đông rét mướt đẩy xe trong gió lạnh, chỉ vì mấy trăm văn tiền lời mỗi ngày.
Sau đó có quầy hàng nhỏ, lại có mỗi ngày ngóng trông kiếm nửa lạng bạc đã mãn nguyện.
Nhưng cậu chủ vẫn bị người ta bắt nạt.
Người ta chuyện, nhạo, còn hắt cả nồi nước nóng vào người .
Trên đời này gì có công bằng.
Chỉ có leo lên thật cao, mới không bị ai bắt nạt nữa.
Lương Đình ôm chặt lấy tôi, :
- Đậu Hũ, tôi cũng muốn. Tôi muốn phục hưng lại nhà hàng của họ Trình. Năm năm qua, mỗi ngày mỗi đêm, tôi đều nghĩ đến phát điên.
Cha tôi rũ mắt, ra vẻ đã hiểu rồi, thở dài:
- Muốn đi thì đi thôi. Đàn ông đàn ang, sợ này sợ kia, không chuyện lớn.
Hai người họ có hiểu ngầm, chỉ mình tôi không hiểu
Tôi chỉ thấy hiếu kỳ: Nhà hàng sang trọng thế này, sao lại đóng cửa nhỉ? Bàn ghế bằng gỗ tử đàn thượng hạng, cớ sao lại chỉ treo giá có hai trăm lạng?
Ông chủ muốn dẹp tiệm đến mức nào ?
Chúng tôi dốc hết tài sản để lại nhà hàng.
Món chính vẫn là vằn thắn, Lương Đình mất ăn mất ngủ mấy ngày đêm, tỉ mỉ nghĩ ra thêm mười tám loại nhân khác nhau.
Có mấy lần tôi thức giấc giữa khuya, vẫn thấy phòng sáng đèn.
Tôi trằn trọc trở mình, xót cậu chủ của tôi, không nhịn xuống bếp nấu cho cậu bát canh.
Lương Đình rộ lên:
- Suốt một tháng qua, đây là lần đầu em chịu vào phòng tôi, không sợ tôi nữa à?
Tôi lẩm bẩm:
- Vốn có sợ bao giờ đâu.
Chỉ là, tôi không dám vào ý ngày một sâu đậm trong mắt , không dám chạm vào bàn tay ấm áp của .
Lương Đình mệt lắm rồi, gục xuống bàn, gối đầu lên tay tôi.
- Đậu Hũ, mấy ngày qua tôi nằm mơ. Trong mơ là chúng ta ngày trước. Mơ thấy em cõng tôi chạy qua ngõ dài, cõng tôi đi cầu y xin thuốc.
- Em gầy gò, xương bả vai ấn lên ngực tôi. Đường đi xóc nảy, tôi đau lắm, lúc đó tôi rất hạnh phúc.
Tôi nghe mà nước mắt rưng rưng.
Anh luôn mơ về hồi đó, sao tôi lại không chứ?
Tôi cũng nhớ thiếu niên năm đó. Khi đó chán nản, chật vật, gặp phải đại nạn tính cũng dở tệ, cả người thương tích cần chăm sóc.
Nhưng khi đó, cậu chủ chỉ thuộc về tôi.
Lương Đình nhắm mắt, rì rầm:
- Đậu Hũ, tôi mệt quá.
- Đậu Hũ, em ôm tôi đi.
Lòng tôi đau xót, tiến lên trước ôm lấy cậu chủ. Dù bây giờ cao lắm, tay của tôi không ôm hết vai .
Người run dữ dội. Nhưng vẫn nhấc bổng tôi đặt lên bàn, giữ gáy tôi hạ xuống một nụ hôn thật dài.
Hôm lẽ cập kê, Liễu trêu tôi. Nói tôi đã thành thiếu nữ rồi mà không biết chuyện nam nữ, vẫn còn là khỉ con.
Đêm đó tôi đột nhiên khai khiếu. Tôi đã biết ôm và hôn môi rồi, không còn là khỉ con nữa.
Bạn thấy sao?