Về sau nghe , là tổ mẫu nàng tự mình vào cung cầu chỉ, gả nàng cho thế tử phủ Vĩnh An Hầu.
Ta thầm nghĩ, chắc hẳn nàng thích thế tử Cố Trường Phong.
Thế , trong lòng ta vẫn có chút không cam tâm.
Bởi vì ta còn chưa kịp để tiểu nương ấy quen biết ta.
Khi ta bị thương, cận kề cái chết, ta bỗng nghĩ
Thôi thì cũng tốt, may mà ta không phải vị hôn phu của nàng, bằng không, nàng lại phải khóc nữa rồi.
Chiến sự cuối cùng cũng tạm lắng, miễn cưỡng coi như đánh hòa.
Ta và Thái tử đều hoài nghi trong quân có nội gián, nên cố ý phóng đại trạng thương tích của ta.
Đến khi ta nôn nóng trở về kinh, thì mọi chuyện đã đổi thay.
Thái tử phát hiện thuốc bổ mẫu thân cho ta có tẩm độc, hắn giận đến mức muốn tự mình xử lý kẻ độc ác ấy.
Là ta ngăn hắn lại.
Dẫu sao bà ta cũng từng nuôi dưỡng ta một thời gian.
Tiền bạc trong phủ vốn do ta kiểm soát chặt chẽ, có dư dả cũng không còn nhiều, bà ta muốn chiếm lấy phủ tướng quân, thì cứ cho bà ta.
Nhưng để chấp nhận sự thật đó, ta vẫn phải mất rất nhiều thời gian.
Cũng chính lúc ấy, ta mới nhận ra Thẩm Chiêu có lẽ cũng chẳng hề vui vẻ gì.
Nghe thế tử phủ Hầu đối với nàng vô cùng tốt.
Thật đáng tiếc… bên cạnh nàng đã có người rồi.
Kẻ nội gián mãi vẫn chưa tìm ra, nên bệnh của ta cũng cứ mãi “không khỏi”.
Nghe , đại tiểu thư nhà họ Thẩm không muốn gả cho ta.
Cũng tốt, ta vốn không thích nàng.
Nhưng ta không ngờ Thẩm Chiêu lại đột nhiên mở miệng, đưa cho ta một chuỗi kiếm tuệ thứ vốn chuẩn bị cho người khác.
Ta không hiểu nàng có ý gì.
Nhưng khi thấy đôi mắt ướt mềm của nàng, ta lại chẳng tài nào cự tuyệt.
Và thế là ta thành thân.
Dù về sau ta cũng dần hiểu ra, có lẽ nàng chỉ coi trọng cái thân phận “người sắp chết” của ta.
À đúng rồi, còn có địa vị và gia tài của phủ tướng quân nữa.
Ta chẳng hiểu vì sao, lại cứ cam tâm nguyện dâng tất cả cho nàng.
Trung khố trong phủ thật ra cũng chẳng còn bao nhiêu dư dả.
Nhưng chỉ cần thấy nàng có chút hứng thú, ta liền tìm cách tranh về cho nàng, còn lệnh A Nguyên ngầm bổ sung thêm không ít tài vật vào đó.
Nhìn nàng ôm lấy quyển sổ sách, khúc khích như trộm bảo vật, lòng ta cũng theo đó mà ấm áp hơn.
Sau này ta mới biết
Nàng mang ký ức kiếp trước trở về.
Thế tử phủ Vĩnh An Hầu từng bức bách nàng, mỗi năm phải sinh cho hắn một đứa con.
Khi ta thấy sự sợ hãi nơi đáy mắt nàng, tim ta đau đớn đến muốn vỡ nát.
Thì ra là .
Chẳng trách nàng một lòng muốn quả phụ.
Cố Trường Phong…
Kẻ dám tính kế với nương của ta, ta cũng chẳng để hắn yên thân.
Thân thể hắn, ta đã âm thầm tay chân.
Biên ải lại sắp nổi lên khói lửa, Thái tử tìm đến ta, muốn ta dứt khoát một lần đánh bại địch.
Ta cũng đang có ý ấy.
Chiến sự vừa bùng phát, ta không thể không rời đi.
Nội gián vẫn chưa tìm ra, tổn thất của ta càng lúc càng nặng nề.
Ta và Thái tử bèn tính kế, lấy cớ dưỡng bệnh, ngầm rời kinh đến Giang Nam, kỳ thực âm thầm thẳng tiến Tái Bắc, định cho địch một đòn phủ đầu chí mạng.
Trước lúc đi, ta chỉ muốn ôm nàng một lần.
Thật ra… còn muốn mở miệng bảo nàng chờ ta.
Nhưng ta không thể ra .
Chỉ có thể lặng lẽ dặn nàng
Lâm thị từng muốn lấy mạng ta, bảo nàng đối với người nhà họ Lâm không cần nương tay.
Nàng quả nhiên không ta thất vọng.
Nội gián mãi vẫn chưa lộ diện.
Quân ta thương vong thảm trọng.
Ta buộc phải giả chết, bí mật rút lui, âm thầm điều tra từ trong bóng tối.
Thái tử , nàng dường như chẳng hề buồn bã, chỉ trong lúc nhà họ Lâm gặp nạn mới khóc nức nở một trận.
Quả nhiên, nàng vẫn thích quả phụ.
Thôi .
Nếu Tạ tiểu tướng quân đã chết, ta đây cũng đổi một thân phận khác mà sống.
Tiền tuyến thiếu lương thực, Thái tử gửi thư về đã tìm nàng vay tiền.
Còn bảo nàng chẳng thèm suy nghĩ, liền lập tức đáp ứng.
Ta chằm chằm vào phong thư ấy, vừa vừa rơi nước mắt.
Quả nhiên là tiểu nương ta để mắt tới.
Thật muốn ôm nàng, muốn đến phát điên.
Chờ khi đại thắng trở về, ta sẽ đi tìm nàng, hỏi lại lần nữa.
Đáng giận!
Khó khăn lắm mới đánh thắng trở về, mà phủ Tạ sớm đã cửa nát nhà tan.
Thái tử bảo: “Chắc nàng không muốn chờ ngươi.”
Ta đáp:
“Không đâu.
Chỉ cần nàng vẫn chưa tái giá, vẫn là quả phụ, thì tức là nàng đang đợi ta.”
Thái tử phì :
“Đúng là tên điên!”
Thái tử đăng cơ, phải ban thưởng công thần.
Ta giao ra binh quyền, chỉ đòi hắn trả lại cho ta sáu trăm vạn lượng mà nàng từng cho mượn.
“Trả góp cũng .”
“Chiêu nhi không còn cha mẹ, chuyện hôn nhân này, ta là bá mẫu, không ai thay ta lo liệu.”
“Ta…”
Ta tìm nàng rồi.
Nhưng ta không dám nhận mặt nàng.
Chỉ sợ… nàng thật lòng muốn một quả phụ suốt đời.
Một lần suýt chút nữa bị nàng phát hiện, may mà ta trốn nhanh.
Nhưng tên thư sinh ở nhà bên cạnh lại hay qua lại, suốt ngày tặng đồ cho nàng, ánh mắt dính chặt lên người nàng.
Đáng chết!
Thẩm Chiêu, chẳng phải nàng muốn quả phụ sao!
Không với hắn!
Ta nhịn không nổi nữa!
Cuối cùng, ta đứng ngay trước mặt nàng.
Thế , nàng lại chẳng thèm liếc , lướt qua như thể ta chỉ là người xa lạ.
“Kiếm tuệ nàng hứa cho ta, còn chưa xong đâu.”
“Ta đã uống tuyệt tử dược, không thể sinh con nữa.”
Ta đuổi theo bóng lưng nàng, chỉ kịp ra hai câu.
Nàng đột ngột khựng lại, đôi vai run lên, tựa như đang khóc.
Ta hoảng hốt vô cùng, luống cuống dỗ dành.
Thật sự, ngay cả khi vạn quân vây quanh, ta cũng chưa từng hồi hộp đến thế.
( Hết )
Bạn thấy sao?