15
Chu Cận Tây dẫn tôi lên sân thượng của tòa giảng dạy trong trường đại học.
Không biết lấy chìa khóa ở đâu, cánh cửa sắt dẫn lên sân thượng cọt kẹt kẽo mở.
Gió đêm mát mẻ dịu dàng, nháy mắt thổi bay tất cả nóng bức của một ngày hè dài đằng đẵng.
Nhưng nhiệt độ cơ thể tôi và Chu Cận Tây, lại mỗi lúc một cao.
Có lẽ là bởi vì lén lút hẹn hò sau lưng người khác rất kích thích.
Lại có lẽ, đã cho tôi thể nghiệm mà tôi chưa từng nhận ở nơi Tống Kỳ An.
Tôi thích hơi thở thanh lãnh sạch sẽ của , thích đôi mắt sâu thẳm chăm tôi, như thể tôi là cả thế giới của .
Chu Cận Tây ôm eo tôi, đặt tôi ngồi lên lan can sân thượng.
Như , chiều cao của chúng tôi vừa vặn tương xứng, khi tôi , không cần phải ngẩng đầu lên nữa.
“Tiết Lê, sao mới có thể công khai?”
Gió trên sân thượng lớn hơn một chút, mái tóc của tôi tung bay theo gió.
Chu Cận Tây cũng không ngại phiền, một lần lại một lần giúp tôi vén lại tóc mai.
Tôi , trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Thật ra ban đầu, tôi ôm theo tâm tư trả thù mới tiếp cận với Chu Cận Tây.
Nhưng hình như từ đêm hôm ấy, tất cả mọi chuyện bắt đầu lệch khỏi quỹ đạo vốn có.
Tôi tuyệt đối không ngờ, Chu Cận Tây dường như thật sự có chút thích tôi.
Tôi lại càng không dám nghĩ tới, tương lai sau này nếu một ngày biết ý tưởng thật sự lúc ban đầu của tôi, khi ấy liệu có ghê tởm chán ghét tôi không.
“Chu Cận Tây…”
“Em đi.”
Tôi hơi rũ mắt, hai hàng mi hơi run rẩy trong gió đêm thanh mát.
Tôi không dám , chỉ sợ phát hiện ra sự xấu hổ ngượng ngùng trong mắt mình.
“Anh ghét kiểu con nào?”
“Ồn ào, và lừa gạt .”
Tôi vô thức siết chặt tà váy, chột dạ cúi thấp đầu hơn nữa.
Đúng lúc này, Chu Cận Tây lại tiếp, “Nhưng, ngoại trừ Tiết Lê.”
“Chu Cận Tây?” Tôi ngẩng mạnh đầu, không dám tin tưởng.
Không thể phủ nhận, giờ phút này, trái tim tôi không khỏi xao hỗn loạn trong lồng ngực.
Nhưng lại nhẹ nhàng nâng tay phủ lên mắt tôi.
Trong bóng tối vĩnh hằng, nụ hôn nồng nhiệt lại dịu dàng chậm rãi rơi xuống.
Một tay giữ chặt eo tôi, khiến tôi ghé sát ngực .
Trang phục mùa hè tương đối rộng rãi thoải mái, tôi nhanh chóng nhận ra sự khác thường của .
Hô hấp giao hòa, nhiệt ý quẩn quanh, ngay cả không khí cũng dần trở nên khô nóng.
Cuối cùng, Chu Cận Tây gục đầu, vùi mặt vào hõm cổ tôi, “Tiết Lê, nếu tiếp tục như …” Anh vòng tay ôm tôi thật chặt, “Anh sợ sẽ chết trước mặt em mất.”
Anh ôm tôi thật lâu mới khôi phục lại tâm .
Trên đường trở về, tôi không nhịn bật thành tiếng.
Khi chia tay, kéo tôi đến dưới một tán cây, lại mạnh mẽ hôn lên một hồi.
“Tiết Lê, em chờ đó cho ! Tới lúc đó, dù em khóc lóc cầu xin, cũng tuyệt không mềm lòng!”
16
Sáng sớm hôm sau, Tống Kỳ An gọi tới cho tôi.
“Suy nghĩ thế nào rồi?”
“Cũng tạm.”
“Hôm nay cùng đi ăn tối chứ?”
“Có những ai?”
“Vẫn mấy em kia.”
“Có Lâm Anh không?”
Ở đầu dây bên kia, Tống Kỳ An đắc ý, “Sao , vẫn còn ghen? Có ấy, em yên tâm, hứa với em, sau này sẽ phân rõ giới hạn với ấy. Với cả, đêm nay ấy đến là để xin lỗi em, sau này không cần nhắc đến chuyện chia tay nữa, hiểu không?”
Tôi , “Trùng hợp thật, tôi cũng có chuyện muốn với . Buổi tối gặp.”
Tống Kỳ An tưởng tôi thuận thế xuống thang, càng thêm vui vẻ, “Được, buổi tối tới đón em.”
“Không cần, tan học tôi sẽ đến luôn. Chỗ cũ đúng không?”
“Đúng, vẫn chỗ cũ.”
17
Tống Kỳ An cúp điện thoại, vừa lúc Chu Cận Tây chạy bộ buổi sáng trở về.
Hắn ho khan một tiếng, thuận miệng hỏi, “Buổi tối cùng đi ăn cơm chứ?’
“Có những ai?”
Chu Cận Tây không trực tiếp từ chối, chuyện này thật sự khiến Tống Kỳ An có chút kinh ngạc, “Ừm, vẫn là các em của tôi.”
Chu Cận Tây liếc hắn, ý vị thâm trường hỏi, “Tiết Lê cũng đến?”
Tống Kỳ An hắc hắc hai tiếng, vỗ vỗ vai , “Phải, ấy cũng đến. Người em, dạo này cảm của chúng tôi rất tốt, chuyện đêm đó, cậu cũng đừng để trong lòng nữa nhé.”
Chu Cận Tây gật đầu, “Tối nay tôi cũng vừa vặn rảnh rỗi.”
“Hả?” Tống Kỳ An ngẩn người.
Chu Cận Tây cũng vỗ vai hắn, “Tụ tập với các cậu một buổi, không phiền chứ?”
“À, ừm, không phiền! Có gì phiền chứ, chỉ là cậu lại có thể đến, đúng là hiếm thấy.” Không hiểu sao, Tống Kỳ An có chút không nổi.
Thật ra, hắn không hề muốn Chu Cận Tây tới.
Dù sao, bắt đầu từ thời trung học, mỗi khi Chu Cận Tây xuất hiện, tất cả mọi người đều sẽ vây quanh cậu ta nịnh nọt lấy lòng.
18
Tôi mới đến không lâu, Chu Cận Tây đột nhiên xuất hiện.
Dường như vừa mới cắt tóc, kiểu dáng gọn gàng tuấn lãng, kết hợp với gương mặt kiêu ngạo lạnh lùng kia, lại tăng thêm vài phần khí chất cao lãnh.
Áo sơ mi cùng quần Tây đen cắt may vừa vặn, càng tôn lên vóc dáng thon dài cao ráo của . Cơ bắp săn chắc xinh đẹp, vai rộng eo thon, dù cách một lớp trang phục vẫn có thể khiến người ta mơ màng về những đường nét quyến rũ gợi cảm trên cơ thể Chu Cận Tây, trong lòng cũng là một trận sôi trào.
Mà khi đẩy cửa bước vào, Lâm Anh vốn đang cùng mấy nam sinh ồn ào huyên náo cũng lập tức trở nên ngoan ngoãn dịu dàng, điềm đạm yên tĩnh hơi ngồi tách ra.
Ánh mắt Chu Cận Tây lướt qua phía tôi, sau đó thản nhiên ngồi xuống chỗ trống cạnh tôi.
Trái tim tôi lại bắt đầu nhảy loạn.
Lâm Anh liếc tôi một cái, trong mắt đều là oán hận.
Chỉ là, tôi đã không còn tâm tư quan tâm tới ta nữa.
Tống Kỳ An dường như cũng có chút ngoài ý muốn, đăm chiêu tôi và Chu Cận Tây.
Lâm Anh đột nhiên đẩy bưng một cốc nước trái cây đứng dậy, “Tiết Lê, những chuyện trước đây, hôm nay tôi muốn lời xin lỗi với .”
Thái độ của ta vô cùng thành khẩn.
Vốn là một đại tiểu thư tâm cao khí ngạo, mà lại cam tâm nguyện xin lỗi người khác như , đúng là khiến người ta bất ngờ.
“Tôi và Tống Kỳ An chỉ là lớn lên cùng nhau nên rất thân thiết, mới sinh ra cảm giác không có khoảng cách giới hạn. Sau này tôi sẽ ý hơn, đừng tức giận nữa, không?”
Tôi cũng đứng lên, “Ừm, tôi không tức giận.”
“Tốt quá. Vậy chúng ta chạm cốc, chuyện cũ coi như bỏ qua, về sau không nhắc lại nữa.” Lâm Anh muốn rót nước trái cây cho tôi, tiếc là trước mặt tôi không còn cốc nào còn trống.
Tống Kỳ An đang muốn lấy giúp tôi, Chu Cận Tây đã bình tĩnh đưa cốc của mình qua.
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, tôi nhận lấy, nhẹ nhàng mỉm , “Cảm ơn.”
Sắc mặt Tống Kỳ An lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Không khí trong căn phòng như đang đọng lại.
Một lúc sau, Tống Kỳ An mới lên tiếng, “Gọi đồ ăn thôi, mọi người đều đói rồi.”
Đồ ăn bưng lên, trong số đó có hai món canh, một mặn một ngọt.
Tống Kỳ An giúp tôi múc một bát canh ngọt.
Chu Cận Tây lại múc một bát canh mặn.
Tôi bưng bát uống một ngụm, nghiêng đầu , “Để tôi nếm thử canh mặn của nhé.”
“Vậy tôi cũng muốn nếm thử canh ngọt của .” Anh buông muỗng, chúng tôi liền trao đổi bát.
Tôi bình tĩnh dùng muỗng của nếm canh mặn, cũng thản nhiên dùng muỗng của tôi.
Chuyện tới nước này, nếu còn không nhận ra bất thường thì đúng là kẻ mù.
Lâm Anh không khống chế tâm nữa, đỏ mắt hung hăng lườm tôi.
Mà Tống Kỳ An, trực tiếp đập đũa xuống bàn, “Hai người có ý gì?”
Tôi hắn, bình thản, “Nếm thử chút canh mà thôi, sao ?”
Tống Kỳ An tức giận lạnh, “Tiết Lê, con mọe nó mới là trai của em, em lại uống canh trong bát nam sinh khác, em coi là gì?! Còn nữa, Chu Cận Tây, từ thời trung học cậu đã luôn muốn tranh giành với tôi, bây giờ lại vô sỉ tới mức ngay cả của tôi cũng không muốn buông tha?!”
Tôi cũng mỉm , “Tống Kỳ An, hóa ra cũng biết phải giữ khoảng cách với người khác giới sao?”
Tống Kỳ An run lên một chút, lập tức hồi phục tinh thần, “Hóa ra, chuyện này là vì chút chuyện cỏn con ngày ấy?!”
“Nếu là chuyện cỏn con, tức giận cái gì?”
“Chuyện này không giống!”
“Không giống ở chỗ nào? Cô ta dùng cốc của uống nước, tôi dùng bát của người ta uống canh, không phải đều giống nhau sao?”
Tống Kỳ An giận đến bầm gan tím mặt, “Tiết Lê, em đủ chưa?!”
Tôi nhạo, “Tống Kỳ An, chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà náo loạn như , nếu còn chuyện nữa thì chia tay đi! Còn nữa, số tiền chúng tôi nợ nhà họ Tống, hôm qua tôi đã chuyển nốt khoản cuối cùng đến tài khoản của dì Tống rồi.”
Tống Kỳ An đột nhiên mở lớn hai mắt, “Tiết Lê, em có ý gì?”
“Không có ý gì, chẳng qua tôi đã dùng học bổng và tiền thêm của mình trả đủ cả gốc lẫn lãi cho nhà mà thôi. Về sau, chúng tôi không còn nợ nhà nữa.” Nói xong, tôi trực tiếp xoay người bỏ đi.
Chu Cận Tây cũng đứng dậy, nheo mắt Tống Kỳ An và Lâm Anh, “Không trộm gà còn mất nắm gạo, đúng là nhạt nhẽo vô vị.”
“Chu Cận Tây, cậu mọe nó lại có ý gì?!” Tống Kỳ An tức giận tới phát điên.
Chu Cận Tây liếc Lâm Anh, “Hỏi thanh mai của cậu xem.”
Bạn thấy sao?