10
Toàn thân tôi run lên một chút, hai tay đang níu tay áo Chu Cận Tây cũng vô thức siết chặt, trái tim dộng binh binh trong lồng ngực, như thể ngay giây tiếp theo sẽ da thịt thoát ra ngoài.
Bàn tay rộng lớn ấm áp của Chu Cận Tây đặt sau gáy tôi, nhẹ nhàng trấn an.
Nhưng tôi vẫn không thể không kinh hoảng.
“Gì chứ? Sao có thể là Chu Cận Tây ?” Thanh âm của Lâm Anh tràn đầy sự nghi hoặc, “Không phải cậu hắn thanh tâm quả dục như hòa thượng sao?”
“Như hòa thượng, cũng không phải là hòa thượng.”
“Tôi không tin!” Lâm Anh có chút kích , “Tôi chưa từng nghe Chu Cận Tây thích thầm ai! Hai năm nay cũng không nữ sinh nào dám theo đuổi hắn cả!”
“Cậu kích cái gì?” Tống Kỳ An lạnh, “Thế nào? Lâm Anh, cậu thật sự thích hắn?”
Lâm Anh ấp úng, “Tôi chỉ cảm thấy không có khả năng thôi…”
“Có khả năng hay không, qua xem là biết.” Tống Kỳ An đẩy Lâm Anh ra, lập tức đi về phía chúng tôi.
Lâm Anh hơi sửng sốt, cũng vội vàng đuổi theo.
Trái tim tôi dường như đình chỉ, vội vàng nắm chặt cánh tay Chu Cận Tây.
Anh lại khẽ vuốt sau gáy tôi, ý bảo tôi đừng lo.
Một lát sau, Chu Cận Tây buông tay ra, chậm rãi xoay người lại.
Vóc dáng của rất cao, vai rộng eo thon chân dài, hầu như có thể che chắn cho tôi toàn bộ ở phía sau.
Ánh sáng nơi này không tốt lắm, mờ mờ ảo ảo, như cũng đủ để hai người vừa tới có thể thấy rõ ràng dung mạo .
Tống Kỳ An mắng khẽ một tiếng, có chút xấu hổ , “Cận Tây, không ngờ lại là cậu.”
Tôi núp sau lưng Chu Cận Tây, có thể quan sát rõ ràng biểu cảm trên mặt Lâm Anh.
Có kinh ngạc, có không thể tin tưởng, rồi lại mang theo bất mãn không cam không che giấu nổi.
Xem ra tôi đoán không sai, Lâm Anh thật sự có hứng thú với Chu Cận Tây.
“Chu Cận Tây.” Lâm Anh nở nụ cứng ngắc, “Tới đây hẹn hò với sao? Có thể cho chúng tôi biết là tiên nữ nào không?”
Cô ta xong liền bước lên một bước, muốn tới gần.
Chu Cận Tây nhạo một tiếng, “Liên quan gì đến ?”
Lâm Anh sững sờ, đứng yên tại chỗ cắn cắn môi.
Tống Kỳ An vội đứng ra hòa giải, “Đúng đúng, chúng tôi rất hiếu kỳ, rốt cuộc nào có bản lĩnh hơn người có thể nắm giữ cậu như .”
Chu Cận Tây cao ngạo nâng cằm, lạnh lùng Tống Kỳ An, “Tôi cũng rất hiếu kỳ, cậu và ta tới đây ôm hôn thắm thiết, Tiết Lê có biết không?”
Sắc mặt Tống Kỳ An lập tức thay đổi, “Cận Tây, chuyện này không liên quan đến cậu đi.”
“Cho nên, tôi hẹn hò với ai, cũng không liên quan tới các người.” Thanh âm của Chu Cận Tây rất lãnh đạm.
Thậm chí còn lạnh hơn cả buổi tối tôi gọi cho hắn hỏi Tống Kỳ An có ở ký túc xá không.
Tống Kỳ An không nữa.
Không khí nhất thời đông cứng lại, ngay cả vầng trăng sáng rực trên đỉnh đầu cũng ngượng ngùng trốn vào trong mây.
Tiếng muỗi bay bên tai mỗi lúc một gần, trên chân lại truyền đớn cơn ngứa khó nhịn. Tôi không chịu , cúi xuống định đuổi muỗi, lại suýt nữa chạm phải ánh mắt của Tống Kỳ An.
Tôi giật thót một cái, vội vàng lùi ra phía sau Chu Cận Tây, cố gắng chịu đựng không dám đậy nữa.
11
“Được rồi.” Tống Kỳ An đột nhiên một tiếng, “Cận Tây, thương lượng đi. Chuyện đêm nay, chúng ta coi như không thấy, cậu thấy sao?”
Để biểu đạt thành ý, hắn trực tiếp nắm tay Lâm Anh kéo ta đi, “Chúng tôi đi trước, không quấy rầy chuyện tốt của hai người nữa.”
Nhìn hai bóng lưng ngày càng đi xa, Chu Cận Tây mới quay lại tôi, “Có phải lại bị muỗi đốt không?”
Anh ngồi xuống, muốn giúp tôi thoa thuốc, tôi đã kịp thời lùi lại né tránh.
“Tiết Lê?”
“Muộn rồi, tôi về trước đây.”
“Nên thoa thuốc trước đã.” Bàn tay nắm cổ chân tôi hơi dùng sức.
Tôi dựa vào thân cây.
Đêm đã khuya, bốn bề an tĩnh.
Điện thoại trong túi xách vẫn đang rung lên không ngừng.
Tôi lấy ra xem, ba chữ [Tống Kỳ An] sáng rực trên màn hình lập tức đập vào mắt tôi.
Tôi không tắt điện thoại, cài đặt chế độ yên lặng rồi nhét trở về túi.
“Không nghe sao?”
“Không muốn nghe.” Tôi hơi rũ mắt, thanh âm bình thản.
Chu Cận Tây liếc tôi một cái, lát sau mới tự giễu, “Được rồi, về đi.”
Nói xong, đứng dậy xoay người rời đi.
Nhưng mới đi hai bước, lại dừng lại, chăm về phía tôi.
Tôi vẫn đứng bất tại chỗ, cắn môi lăng lăng theo bóng lưng , hai mắt phiếm hồng, như thể một giây tiếp theo nước mắt sẽ rơi xuống.
“Cô sao ?” Chu Cận Tây đi tới trước mặt tôi, thấp giọng hỏi.
Tôi khẽ lắc đầu, “Không sao, về thôi.”
Nhưng lời vừa cất lên, nước mắt cũng không kiềm nữa.
“Tiết Lê, vì sao lại khóc?” Chu Cận Tây nắm tay tôi.
Tôi hơi dùng sức, lại vẫn chẳng thể rút tay ra, nước mắt rơi càng thêm dữ dội.
“Chu Cận Tây.” Qua một lớp nước, tôi trừng mắt , “Không cần quan tâm, mau thả tôi ra!”
“Nói rõ ràng, vì sao lại khóc.”
“Anh thử xem?!” Tôi đẩy mạnh một cái.
Nhưng cho dù như , vẫn đứng sừng sững, không nhúc nhích.
Tôi tức giận giơ chân đá vào chân , “Anh là gì của tôi mà muốn quản chuyện của tôi…”
“Cô hỏi tôi là gì của ?” Chu Cận Tây không né tránh không phản kháng, để mặc cho tôi đá đạp .
Thuận thế vươn tay kéo tôi vào trong lòng, nâng cằm tôi, cúi đầu hôn xuống.
Tôi há miệng cắn mạnh một cái.
“Tiết Lê…” Anh kêu lên một tiếng, lại không hề ngừng lại, ngược lại đưa cả hai tay lên giữ mặt tôi, càng sâu sắc hơn nụ hôn này, “Cô tưởng tôi hôn xong sẽ không chịu trách nhiệm?”
“Không cần chịu trách nhiệm…” Tôi mơ hồ , đầu lưỡi bỗng nhiên bị cắn nhẹ một ngụm.
“Vậy muốn ai chịu trách nhiệm? Tên khốn Tống Kỳ An kia?”
Tôi nâng mắt trừng , “Hắn là trai của tôi…”
Chu Cận Tây nâng cằm tôi lên, thời điểm môi lưỡi giao hòa, , “Bắt đầu từ bây giờ, đã không còn nữa.”
Bạn thấy sao?