Nhường Bạn Trai Cho [...] – Chương 2

5

 

Sáng sớm hôm sau, Tống Kỳ An gọi điện cho tôi.

 

“Hôm qua tìm có chuyện gì?”

 

“Hôm qua đi đâu, vì sao không nghe điện thoại?”

 

“Bị bệnh, đau đầu nên ngủ sớm.”

 

Tôi không chuyện, chỉ cong môi vẽ ra một vạt .

 

“Thế nào? Không tin? Nếu không tin em có thể hỏi Cận Tây.” 

 

Đầu dây bên kia vang lên chút âm thanh nhỏ, có lẽ là Tống Kỳ An đang đưa điện thoại cho người bên cạnh.

 

Thanh âm của Chu Cận Tây vang lên bên tai tôi, so với ngữ khí lạnh lùng hôm qua lại càng thêm xa cách, “Ừ, tối qua cậu ấy ngủ sớm, đừng nghĩ nhiều.”

 

“Vậy sao?” Tôi nhẹ nhàng hỏi lại.

 

Chu Cận Tây không trả lời.

 

Di lại trả về tay Tống Kỳ An, “Bây giờ tin chưa?”

 

Tôi không trả lời.

 

“Trưa nay cùng nhau ăn cơm nhé.”

 

“Lâm Anh có đi không?”

 

“Có, chúng ta đi ăn với em của .”

 

“Vậy tôi không đi, mọi người đi vui vẻ.”

 

“Tiết Lê, em…”

 

Không chờ hắn dứt lời, tôi đã thẳng tay tắt máy.

 

Đương nhiên Tống Kỳ An sẽ không chủ cúi đầu xin lỗi tôi.

 

Mà tôi, cũng không muốn tiếp tục uất ức rơi nước mắt vì Lâm Anh nữa.

 

6

 

Buổi tối, post của Lâm Anh gần như tràn ngập trang chủ bảng tin wechat của tôi. Trong mỗi bức ảnh, ta đều kề cận bên cạnh Tống Kỳ An.

 

Có người vào like và comment khen ngợi, ta liền trả lời bên dưới: [Bạn tốt, đừng để ý ngôn luận bên ngoài. Tôi và Tống Kỳ An quen nhau từ khi nằm trong bụng mẹ, chỉ là thân trên mức bình thường mà thôi. Nói cho cậu biết, hình mẫu lý tưởng của tôi là Chu Cận Tây nha.]

 

Nhưng cuối cùng, comment này lại bị xóa mất.

 

Có lẽ ta sợ Tống Kỳ An thấy, chân đạp hai thuyền cuối cùng cả hai đều lật, mất nhiều hơn .

 

Tôi đóng wechat, lại gọi cho Chu Cận Tây, “Chu Cận Tây…”

 

“Tiết Lê, đương với Tống Kỳ An, có thể đừng quấy rầy tôi không?”

 

Không biết vì sao, thanh âm lạnh lùng của như nhiễm thêm một tia tức giận.

 

Tôi cắn cắn môi, không hiểu sao lại bị sự tức giận của kích thích dũng khí bừng bừng, “Chuyện này… Chu Cận Tây, thực ra tôi tìm có chuyện.”

 

Người bên kia trầm mặc một chút, “Chuyện gì?”

 

“Chẳng là… hôm qua khi gọi video, tôi thấy trên giường có một chiếc váy, hình như chính là chiếc váy tôi mất trước đây. Anh… có thể trả cho tôi không?”

 

Nói xong, tôi nín thở chờ đợi, cảm giác tim cũng đã ngừng đập luôn rồi.

 

Có lẽ, chuyện này ngay từ đầu đã sai lầm rồi.

 

Do tôi nhận sai mà thôi.

 

Nhưng Chu Cận Tây đột nhiên mở miệng, “Xin lỗi, váy bị bẩn, tôi giặt xong sẽ trả lại cho , chứ?”

 

Đầu tôi vang lên một tiếng “Ầm!”, hồi lâu sau mới hơi cúi đầu trả lời, “Ừm, giặt xong báo cho tôi nhé.”

 

7

 

Đêm đó, tôi mê man trong một giấc mơ hỗn loạn, giống như rất nhiều mảnh vỡ lộn xộn ghép lại với nhau thành một bức tranh nhiều màu.

 

Mà trong mỗi mảnh vỡ đó, đều là Chu Cận Tây để trần nửa thân trên đang ngồi dựa vào giường. Làn da màu mật ong gợi cảm, cơ bắp săn chắc, thậm chí có thể ẩn ẩn thấy mạch máu hơi phồng.

 

Anh hơi ngửa đầu, hầu kết khẽ trượt, chiếc váy của tôi bị siết chặt trong tay, đã sớm nhăn nhúm lại thành một đoàn.

 

Cuối cùng, khàn giọng gọi tên tôi, khiến tôi không khỏi giật mình tỉnh giấc, váy ngủ cũng ướt đẫm mồ hôi.

 

Tôi đứng dậy định đi thay đồ, lại chợt cảm giác cơ thể nóng bỏng khác thường.

 

Đó là một cảm rất kỳ lạ, ngay cả khi hôn môi với Tống Kỳ An cũng chưa từng xuất hiện qua.

 

Tôi không nhịn mà giơ tay, dùng mu bàn tay hơi lạnh chạm lên khuôn mặt nóng bỏng.

 

Đúng là điên rồi!

 

8

 

Chu Cận Tây hẹn gặp tôi bên hồ nhân tạo.

 

Chín rưỡi tối, hầu như chẳng còn ai đi dạo bên hồ, bởi vì nơi này cây cối rậm rạp, muỗi nhiều vô số kể.

 

Anh đưa túi cho tôi, lại xin lỗi một lần.

 

Ngọn đèn đường cách đó không xa tỏa ra ánh sáng dìu dịu, hắt lên làn nước hồ lấp lánh ánh bạc. Sóng nước dập dờn lay , tựa như khối đá nhỏ trong cốc nước cam, từng nhịp chạm vào thành thủy tinh trong suốt.

 

Tôi nhận túi đồ, mím môi nắm chặt trong tay.

 

Không khí không hiểu sao có chút xấu hổ, ngay cả gió đêm dường như cũng ngưng trệ lại.

 

Tôi đang muốn mở miệng vài lời, đột nhiên bắp chân truyền tới một trận đau ngứa. 

 

Tôi vội vàng cúi xuống đuổi đám muỗi đi, nào ngờ vừa đứng thẳng dậy, đôi chân đáng thương lộ ra ngoài lại bị tập kích, chỉ có thể khom người đuổi muỗi tiếp.

 

Chu Cận Tây đột nhiên gọi tôi, “Tiết Lê.”

 

“Sao ?” Tôi ngẩng đầu , vẫn còn chưa hoàn hồn lại.

 

Anh chậm rãi ngồi xuống, vết muỗi cắn trên chân tôi, “Sắp vào thu rồi, muỗi đều độc, phải nhanh chóng thoa thuốc.”

 

Thuốc mỡ mát mẻ dễ chịu tan chảy trong bàn tay ấm áp của , nhẹ nhàng thoa lên những vết hồng hồng trên chân tôi.

 

Cảm giác đau ngứa nhanh chóng dịu đi, ngược lại là nóng bỏng như thiêu đốt.

 

Cổ chân đang bị những ngón tay thon dài giữ lại, mỗi một tấc da thịt bị những đầu ngón tay lướt qua, tất cả dường như đang run rẩy.

 

Trong lòng tôi không khỏi thất thần, những suy nghĩ hỗn loạn cũng bắt đầu trở lại đầu óc.

 

Vì sao lại hẹn gặp ở bên hồ ít người?

 

Vì sao lại mang theo thuốc mỡ?

 

Lại vì sao mà thay tôi thoa thuốc, chứ không phải đưa thuốc mỡ cho tôi?

 

Khi buông tay đứng lên, tôi như bị ma xui quỷ khiến mà cất tiếng hỏi, “Chu Cận Tây, vì sao váy lại bẩn? Với cả, sao chiếc váy tôi bị mất lại ở trên giường ?”

 

Đám muỗi vẫn vo ve bên tai tôi không ngừng, khi gần khi xa.

 

Tôi đánh bạo thẳng vào mắt .

 

Khóe môi mỏng ướt nhẹp của Chu Cận Tây dần mím lại, những vụn sáng lấp lánh cũng đọng lại nơi đáy mắt .

 

Một lúc sau, rũ mi tôi, “Tiết Lê, đoán thử xem.”

 

9

 

Tôi lắc đầu theo bản năng, chỉ thấy hai tai nóng bừng, “Sao tôi biết , tôi lại không phải là . Có lẽ có ham mê biến thái gì chăng? Hoặc có lẽ… thích thầm tôi?”

 

Tôi còn chưa dứt lời, Chu Cận Tây đã đột ngột nắm cổ tay tôi, kéo tôi về phía .

 

Khoảng cách gần quá, tôi có thể ngửi thấy hương lá ngải đắng thanh quấn quýt quanh cơ thể .

 

Không chỉ có thế, còn có cả hương thảo mộc thơm ngát sạch sẽ, khác hẳn với Tống Kỳ An luôn bị rượu thuốc quấn thân.

 

Tôi có chút mơ màng ngây ngất.

 

Trong khi thần trí tôi mê loạn, Chu Cận Tây trực tiếp cúi đầu hôn tôi.

 

“Chu Cận Tây…” Tôi chỉ kịp gọi một tiếng, những thanh âm còn lại đã bị nụ hôn bất ngờ nuốt trọn.

 

Anh nhẹ nhàng áp tôi dưới tàng cây. Chỉ là, phía sau lưng không phải thân cây xù xì thô ráp, mà là bàn tay to rộng ấm áp của .

 

Gấu váy của tôi nhẹ nhàng phất qua ống quần .

 

Nơi bị muỗi đốt lại bắt đầu ngứa, tôi không nhịn mà cọ cọ hai chân.

 

Anh hôn rất dịu dàng, cũng rất sâu. Dưỡng khí của tôi bị chiếm đoạt từng chút một, cuối cùng hai chân mềm nhũn, hầu như không thể chống đỡ sức nặng của thân thể.

 

Chu Cận Tây cúi đầu vuốt mấy sợi tóc lòa xòa bên mặt tôi.

 

Vành tai bị gặm cắn khe khẽ, tôi không nhịn mà than nhẹ một tiếng, lại bị bờ môi ngăn chặn lại.

 

Đột nhiên, cách đó không xa truyền tới thanh âm mềm mại nũng nịu của Lâm Anh, “Tống Kỳ An, chúng ta có nên thử ở nơi này không?”

 

“Cậu điên rồi sao? Đây là trường học đấy…”

 

“Sợ gì chứ? Bên kia không phải cũng có một đôi sao?”

 

Ánh mắt Tống Kỳ An đảo tới, tôi có chút hoảng hốt, theo bản năng vội vã nhắm mặt lại, toàn thân nép vào trong ngực Chu Cận Tây.

 

Anh cúi đầu, cằm cọ vào gáy tôi, thanh âm hơi khàn, “Tiết Lê, đừng sợ.”

 

Chính lúc này, Tống Kỳ An đột nhiên mở miệng, “Khoan đã, nam sinh kia sao lại giống Chu Cận Tây đến ?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...