43.
Một năm sau, ta chuyển vào sống ở Khôn Ninh cung, trở thành hoàng hậu.
Sau khi trở thành hoàng đế, Triệu Đình Lan bận rộn hơn trước, ta thường xuyên thấy bóng dáng huynh ấy đâu , huynh ấy để không phiền đến ta, cũng không về Khôn Ninh cung nữa, mỗi đêm đều ngủ ở ngự thư phòng.
Triệu Đình Lan càng lúc càng bận rộn, còn ta thì càng ngày càng nhàn hạ.
A tỷ cùng ngũ hoàng tử đề sống ở bên ngoài cung. Thập nhất thì ngày ngày luyện võ trong quân doanh, hoàng cung rộng lớn như , ta cũng không tìm người có thể chuyện với mình.
Thôi ma ma với ta rằng, nếu ta nhớ hoàng hậu nương nương thì ta có thế viết thư, chim bồ câu sẽ chuyển thư đấy đến cho bà ấy.
Vì thế nên ngày nào ta cũng viết thư cho hoàng hậu nương nương.
Nhưng ta cũng chỉ có thể viết đi viết lại vài câu.
Ví dụ như , hoàng hậu nương nương, người ăn cơm chưa ? Dạo này người thế nào rồi? Người có nhớ con không ?
Mỗi lần viết xong, ta đều sợ Hoàng hậu nương nương sẽ khó chịu khi thấy ta hỏi bà nhiều câu hỏi như .
Nhưng nếu viết nhiều quá, ta lại hoài nghi liệu hoàng hậu nương nương có nhận thư của ta gửi hay không.
Có khi nào những con chim bồ câu đưa thư bị bắt lại thịt không nhỉ ?
Ta không thể không lo lắng.
Nhưng không lâu sau, ta nhận thư trả lời từ hoàng hậu.
Nét chữ đẹp mà mạnh mẽ : “ Trân Trân, ta dùng bữa rồi, mọi thứ đều ổn, ta cũng rất nhớ con.”
Ta ôm lá thư trên tay, sung sướng đến mức không biết phải sao.
44.
Ta còn chưa kịp thông báo thì huynh ấy đã đến Khôn Ninh Cung rồi. Ta kể lại sự cho Triệu Đình Lan nghe, huynh ấy cũng như ta, đều thấy rất vui.
“ Bà ấy vẫn luôn ở bên cạnh nàng.” Triệu Đình Lan .
Ta gật đầu , phụ họa : “Hoàng hậu nương nương luôn ở bên cạnh chúng ta !”
Khi ta nhận bức thư thứ hai của hoàng hậu nương nương gửi, vẫn chưa kịp mở ra thì Sương Giáng từ bên ngoài chạy vào báo cho ta một tin vui.
A tỷ có thai rồi ! Ta sắp dì rồi !
Khi đặt tay lên bụng A tỷ, ta thực sự khó có thể tin thế mà lại đang thai nghén một sinh mệnh nhỏ bé ở đây.
Gương mặt a tỷ tràn ngập ý hạnh phúc, tyur ấy với ta : “ cái thai mới ba tháng thôi, vẫn chưa cảm nhận thai máy đâu.”
Ta rụt tay lại, gật gật đầu rồi hỏi một loạt câu hỏi : “ A tỷ, tỷ nghĩ nó sẽ là bé trai hay bé ? Em bé sẽ giống tỷ nhiều hơn hay giống vương gia nhiều hơn nhỉ ?”
“ Tỷ có phải là sẽ chỉ em bé rồi sau đó mới muội không ?”
A tỷ đứng hình luôn, sau đó xoa xoa đầu ta rồi ta ngốc.
"Chúng ta là người một nhà, người một nhà thì phải thương nhau. Không có ai chỉ thích một người mà bỏ mặc người kia cả."
Sau khi hồi cung, ta vội mở bao thư mà hoàng hậu nương nương gửi.
Trong thư bà ấy hiện tại quan hệ của bà ấy và A nương ta rất tốt, thân thiết như tỷ muội , a nương ta có rất nhiều kì trân dị bảo, còn bảo ta đừng lo lắng cho bà ấy.
Ta cẩn thận gấp lá thư lại cất đi, chỉ sợ bị nhăn hoặc bị hỏng mất.
45.
Từ khi a tỷ mang thai, thân thể nặng nề, không tiện tiến cung. Khi ta đến vương phủ thăm tỷ ấy ngoài ý muốn gặp phải một người mới.
Nghe A tỷ , đó là thiếp mới của Ngũ vương gia, tên là Liễu Nhi.
Ta tức giận đến mức không biết bắt đầu từ đâu, A tỷ ta mang thái con hắn, mới qua bao lâu chứ, hắn đã nạp thiếp. Ta rất tức giận, vốn muốn bán tiểu thiếp kia ra ngoài, a tỷ : “ Cô ta là tỷ mua về cho Ngũ Vương gia đó.”
Ta hỏi a tỷ vì sao phải như thế.
Vì do chuyện của nương ta, rõ ràng a tỷ ghét nhất là đám thiếp thất. Nhưng bây giờ, đích thân tỷ ấy lại nạp thiếp cho phu quân mình.
A tỷ mìm , trông còn xấu hơn cả khóc : “ Trân Trân, muôi không hiểu đâu.”
“ Trên đời này, không phải ai cũng như hoàng thượng.”
Hốc mắt a tỷ đỏ hoe, như thể giấy tiếp theo sẽ khóc .
Nhưng mà, rõ ràng trước đây Ngũ vương gia vẫn còn rất thương a tỷ mà, đến hôm nay chỉ mới qua bao nhiêu năm tháng đâu, sao có thể thay lòng đổi dạ nhanh như thế ?
Ta rất tức giận, cũng rất ghét Ngũ vương gia, đợi ta trở về nhất định phải đến gặp Triệu Đình Lan với huynh ấy !
Ta vội vàng ôm A tỷ vào lòng, an ủi : “ A tỷ, tỷ vào cung với muội không ? Muội sẽ chăm sóc tỷ ! Một mình muội ở Khôn Ninh cung đơn lắm luôn đó."
Cứ như , A tỷ cùng ta hồi cung.
Bạn thấy sao?