40.
Đúng như Thái tử điện hạ , đêm giao thừa năm nay thật sự quá vắng vẻ.
Vắng vẻ đến mức trong cung cũng không thèm tổ chức cung yến.
Thái tử điện hạ rất hiếm khi có thời gian rảnh, cuối cùng huynh ấy cũng ngẩn đầu lên cùng ta đón giao thừa.
Huynh ấy lại cho ta một bao lì xì lớn, giống như năm ngoái, dịu dàng xoa đầu ta, môi nở nụ nhẹ nhàng : “ Thêm tuổi mới, chỉ mong cho Trân Trân hết thảy đều tốt đẹp.”
Lần này ta không trốn tránh nữa, thành thành thật thật nhận lấy.
Nhưng ta cũng có quà đáp lễ, lúc ta đưa túi thơm thêu hình cá koi cho thái tử điện hạ, háo hức chờ huynh ấy khen . Thái tử cau mày rất lâu, sau đó vẫn là vui vẻ khen ngợi ta : “ Trân Trân lợi quá đi, ta rất thích món quà này của muội đó.”
“ Chỉ là, ta có chút thắc mắc, hai con tôm này có ý nghĩa gì nhỉ ?”
Ta tức giận : “ Tôm gì mà tôm ! Rõ ràng là hai con cá koi mà !”
A tỷ và ngũ hoàng tử không hẹn mà cùng nhau lớn.
Thái tử điện hạ phì : “ Là ta có mắt như mù, ta sai rồi .”
Cách đây một tháng, sau khi A tỷ thành thân với Ngũ hoàng tử, dường như mỗi ngày tỷ ấy đều rất vui vẻ.
Còn vui vẻ hơn lúc còn ở phủ tướng quân nữa.
Thấy A tỷ vui vẻ, ta cũng vui vẻ.
Đêm đó, trong dạ yến đêm giao thừa, a tỷ lại uống lại rồi. Tỷ ấy ôm cổ ta không ngừng : “ Trân Trân, muội biết không ? Lục hoàng tử và quý phi gặp báo ứng rồi, bọn họ gặp báo ứng rồi đó !”
Ngũ hoàng tử vốn muốn ngăn cản tỷ ấy lại, bảo tỷ ấy đừng nữa, a tỷ càng càng kích , vừa khóc vừa : “ Không còn ai dám ức hiếp muội nữa, sẽ không còn ai dám ức hiếp muội muội ta nữa đâu.”
Sau khi nghe điều này, ta không cảm thấy bất kỳ sự xáo trộn nào trong lòng mà chỉ im lặng lắng nghe tỷ ấy .
Ngũ hoàng tử muốn bế tỷ ấy xuống, để a tỷ đi nghỉ ngơi. Trước khi đi A tỷ còn muốn tiếp tục chuyện với ta, tỷ ấy uống quá nhiều rượu, mới đi nửa đường liền chạy sang một bên nôn mửa : “ Thái tử điện hạ là một người tốt, hắn vì muội, thậm chí.......”
Ta muốn đi chắm sóc tỷ ấy, thái tử lại kéo ống tay áo ta lại : “ Có lão Ngũ sẽ chăm sóc tốt cho ấy.”
Ta nghĩ cũng đúng, suy cho cùng thì ngũ hoàng tử đau lòng cũng giống như a tỷ đau mắt, ta cũng không nhất thiết phải quáy rầy họ.
Sau khi ngũ hoàng tử bọn họ rời đi, ta chán nản ngồi một mình trong sân.
Thái tử điện hạ thay cung trang, mặc một bộ mãng bào màu xanh đậm, đưa tay ra, mỉm hỏi ta: “ Nghe hôm nay ngoài kia rất náo nhiệt, Trân Trân có muốn cùng với ta đi xem thế nào không ?”
41.
Xuất cung chưa một canh giờ, ta bỗng cảm thấy không muốn hồi cung nữa.
Sự phồn hoa náo nhiệt bên ngoài cung khiết ta mê mẩn.
Ta vui vẻ với thái tử: “ Muội thích nhất là náo nhiệt, cảm ơn huynh đã đưa nuội ra ngoài chơi nhé.”
Ta trở về phủ tướng quân, bên trong cỏ mọc um tùm, rất nhiều đồ đạc đã phủ một lớp bụi dày.
A nương, con quay về rồi, sao nương không đợi con chứ.
Nương sạo lại thất hứa giống như hoàng hậu nương nương ?
Ta đi vào khyê phòng của mình, từ đáy tủ lấy ra một quả cầu mây, cái này là nương cho ta.
Trước khi đi, ta mua hai cái đèn hoa đăng, thả nó trên sông hộ thành.
Ta kêu thái tử điện hạ cùng ta cầu nguyện.
Sau khi ước xong, ta chằm chăm vào gò má thái tử, bị huynh ấy phát hiện, mặt đỏ bừng như thể huynh ấy đang xấu hổ .
Ta hạ thấp giọng, nhẹ nhàng hỏi : “ Điện hạ, vừa nãy huynh ước gì thế ?”
Thái tử điện hạ lần đầu tiên từ chối ta: “ Nói ra sẽ không linh nữa đâu.”
Ta : “Không sao đâu mà, huynh nhỏ cho muội biết thôi , ông trời ở trên mây cao lắm, không nghe thấy đâu !”
Thái tử điện hạ vẫn nhất quyết từ chối ta.
Cuối cùng, huynh ấy nhận lời, sau này hằng năm đều sẽ cùng ta ra ngoài thả đèn hoa đăng.
42.
Hồi cung không lâu sau, ta mặc hỉ bào màu đỏ gả cho thái tử.
Ồ đúng rồi, từ bây giờ ta sẽ không gọi huynh ấy là thái tử nữa.
Ta đã đồng ý với huynh ấy, gọi huynh ấy bằng tên, là Triệu Đình Lan.
Triệu Đình Lan, tên nghe hay thật đấy.
Thôi ma ma với ta rằng Thái tử điện hạ từ nhỏ sức khỏe đã kém, có thể không thể ở bên ta lâu dài.
Nhưng mà điều này không phải là ta đã sớm biết rồi sao ?
Bệnh của thái tử là bị từ trong bụng mẹ, thái y không thể chữa khỏi, chỉ có thể dùng thuốc từ từ điều dưỡng thân thể.
Thôi ma ma nước mắt rưng rưng : “ Hoàng hậu nương nương mệnh khổ, thái tử điện hạ cũng là một người mệnh khổ, hai người bọn họ chưa từng gì xấu, họ đều là người tốt mà.”
Bà ấy hít một hơi, dùng tay lau nước mắt trên mặt: “Tiểu A Trân, con nhất định phải sống thật tốt có biết không.”
Thôi ma ma đang nửa chừng thì đột nhiên ngừng .
Ta hỏi lại bà ấy, bà ấy vuốt vuốt mặt ta, trong mắt có những cảm mà ta không thể hiểu : “ Bởi vì con là trân bảo của tất cả chúng ta.”
Bạn thấy sao?