Thấy hắn hôm nay dịu dàng, ta cũng mạnh dạn: Ta thích một người đọc sách phong nhã như ánh trăng, không phải kẻ ăn chơi lêu lổng như ngài.Quả nhiên, ánh mắt hắn chợt biến, hắn bế ngang ta lên rồi ném lên giường, đè lên người ta, đầu ngón tay khẽ lướt qua vành tai ta: Lát nữa nàng sẽ hối hận vì những lời này, khi khóc lóc cầu xin ta, ta sẽ không nương tay đâu.Người đọc sách nào biết cách khiến nương tử vui vẻ bằng một tên ăn chơi như ta?Khi Dung Nhược vừa chạm đến chiếc cúc áo trên cổ ta, Xuân Cảnh đột ngột xông vào mà không thèm gõ cửa: Nhị gia, không hay rồi, đại tiểu thư ấy08Ta và Xuân Cảnh nhanh chóng theo Dung Nhược đi đến Thúy Ngọc Viên, Xuân Cảnh vừa khóc vừa : Đại tiểu thư cũng thật đáng thương, từ nhỏ đã không khỏe, mấy năm trước thích một thư sinh, lại bị phu nhân ép chia tay. Nghe gần đây phu nhân lại sắp xếp cho ấy một mối hôn sự, là một kẻ bệnh tật không , còn là người què nữa. Đại tiểu thư đã đồng ý, ai ngờ lại đuổi hết nha hoàn đi rồi uống thuốcTa vẫn nhớ hình ảnh của đại tiểu thư khi ta mới vào phủ, nàng lặng lẽ ngồi một mình ở phía sau đám đông. Khi ấy, nàng đã đứng ra giúp ta.Ta từng nghe Xuân Cảnh kể về chuyện gia chủ của nhà họ Dung từng cưới một thiếp thất, đại tiểu thư Dung Du là con của thiếp thất đó. Giống như bao tiểu thư con thiếp trong gia đình quyền quý, Dung Du không lòng chính thất.Mười mấy năm trước, người thiếp đó đột ngột bỏ đi, không bao giờ quay lại, Dung Du trở thành đứa trẻ bất hạnh, không có mẹ. Lại thêm thể chất yếu ớt, nàng thường tự nhốt mình trong viện, rất ít khi xuất hiện.Dạo gần đây quả thật không thấy đại tiểu thư đâu, như thể nàng chưa từng tồn tại. Ngoại trừ Xuân Cảnh, không ai nhắc về nàng.Khi chúng ta đến Thúy Ngọc Viên, trước phòng của Dung Du đã có rất nhiều người tụ tập, kẻ khóc rưng rức, kẻ hiếu kỳ đứng xem.Ta bối rối đợi ở đình viện, không hiểu sao một người trông cao ngạo như lại tìm đến cái chết.Chờ khi người bớt đi, ta mới nghe tiếng cãi vã từ trong phòng, là tiếng của Dung Nhược và phu nhân.Người lại ép buộc một nữ tử yếu đuối như sao? Cho dù nàng không lấy chồng, nhà họ Dung cũng nuôi nàng. Tỷ tỷ của Dung Nhược ta cần gì phải hạ mình gả cho một kẻ què?Tỷ ấy đã đủ nhẫn nhục, đủ khiêm nhường, trong nhà này gần như không có tiếng . Sao người lại không thể dung thứ cho tỷ ấy? Vì sao ? Vì cha sắp trở về, nên người nóng lòng muốn đuổi tỷ ấy ra khỏi nhà sao?Hiền Thanh! Giọng của phu nhân trước giờ luôn nhỏ nhẹ, khi nhắc đến Ninh An Hầu, giọng bà trở nên chói tai, tiếp đó là tiếng đồ sứ vỡ vụn trong phòng.Sau khi trở về từ Thúy Ngọc Viên, Dung Nhược tự nhốt mình trong thư phòng. Ta nhiều lần đến thăm, chỉ thấy hắn ngồi lặng thinh trên ghế, như một bức tượng đá.Đêm về gió sương buốt lạnh, ta nhẹ nhàng khoác chiếc áo choàng lên vai hắn, lúc này hắn mới giật mình nhận ra sự có mặt của ta, khóe miệng nở nụ buồn: Nàng đến từ khi nào?Trên bàn trước mặt hắn trải ra một bức tranh, trong đó là bóng dáng một thiếu nữ áo đỏ, chỉ là một góc nghiêng cũng đủ để thấy dung nhan tuyệt sắc. Chiếc trâm hoa hải đường bên tóc mai càng nàng trông thanh tao thoát tục.Ta chỉ vào bức họa: Đây là mẹ ruột của đại tiểu thư đúng không?Dung Nhược giọng đầy mệt mỏi: Lâm Di nương rời đi đã hơn mười năm, ta chưa bao giờ quên dung mạo của bà ấy. Đôi khi ta còn mơ thấy bà.Khi còn ở trong phủ cũ của nhà họ Dung, ta từng chơi trong con hẻm và bị một con chó săn cắn. Lâm Di nương đã liều mình cứu ta, đến nỗi người đầy vết thương. Khi đóDung Nhược ta: Bà xuất thân bình thường, là một hái sen ở Dư Lương. Có lẽ bà không thích sự xa hoa giả tạo và gò bó của gia tộc lớn, nên mới nhẫn tâm bỏ lại đại tỷ và ra đi.Ta và đại tỷ cùng sinh một ngày, nghe chỉ cách nhau hai khắc, vì mẹ chúng ta khác nhau, cuộc sống của nàng khổ hơn ta rất nhiều. Hồi nhỏ, ta còn nhớ mẹ ta đã nàng bao nhiêu lần.Ta luôn cảm nhận nỗi uất ức trong lòng nàng.Từ khi vào nhà họ Dung, ta chỉ thấy Dung Nhược luôn kiêu căng và phô trương. Sự phóng túng của hắn vừa khiến người ta ghét, lại vừa khiến người ta ngưỡng mộ.Đây là lần đầu tiên ta thấy hắn trầm mặc như đêm nay, không khỏi thở dài: Thì ra gia đình giàu có cũng không hẳn là hạnh phúc.Cũng có chút vui, chính là nàng đã đến.
Bạn thấy sao?