PN: Dung Nhược (2)Ta , da dẻ trắng trẻo, dường như không phải lớn lên ở chợ, chắc hẳn mẹ rất cưng chiều .Nhưng ta thấy bé mấp máy môi, mấy câu, ta chưa nghe rõ, thì mắt đã đỏ lên.Thường Bạch bước tới : Nhị gia, bé mẹ đã qua đời vì bệnh tháng trước.Sau đó, Thường Bạch tìm hiểu thêm và báo lại: Cô bé tên là Dư Ngư, cha là kẻ cờ bạc nổi tiếng, hai mẹ con nương tựa vào nhau mà sống, trước đây vẫn ổn, tiếc rằng mẹ không may đoản mệnh, để lại một mình. Nghe từ lúc đó, đã mở quầy cá vài ngày, có người đến lấy cá không trả tiền. Hôm nọ, khi nhập hàng, bé lỡ tay đổ thùng đựng cá, còn bị người đi đường nhặt mất vài con.Con người vốn chẳng phân biệt cao thấp, luôn có kẻ mượn chút hư danh trên người mà tự nâng cao địa vị của mình, ỷ mạnh hiếp yếu.Dù ta sinh ra trong gia đình quyền quý, ta cảm thấy thế gian này thật mục nát.Không lâu sau, Thường Bạch lại báo: Nhị gia, ta ra tay hơi nặng, bẻ gãy cánh tay của tên nhóc hầu nhà họ Triệu ở phía Nam thành, kẻ không trả tiền lại còn muốn trêu ghẹo Dư Ngư. Chắc là hắn nhận ra ta, không biết liệu có dẫn đến việc nhà họ Triệu đến hỏi tội hay không.Ta hỏi: Có tránh mặt Dư Ngư không?Dư Ngư nương chắc không biết gì, ta đều chờ người rời khỏi chợ mới ra tay.Vậy thì không sao.
Một khi đã can thiệp, thì phải can thiệp đến cùng, nếu không, những việc đã trước đây cũng uổng công vô ích.Chú ý giám sát cả Dư lão đại, dù hắn có bị đánh ở sòng bạc cũng đáng, đừng để chuyện trộm tiền xảy ra thêm lần nữa.Năm tháng trôi nhanh như thoi đưa, ta vẫn không có tin tức gì về mẹ, trong lòng mơ hồ cảm thấy bà đã gặp chuyện chẳng lành.Ta từng hỏi trưởng tỷ, liệu còn manh mối nào đáng không. Nếu tỷ không tiện ra mặt, ta có thể âm thầm cử người đi điều tra.Trưởng tỷ : Dung Nhược, thôi đi, bao nhiêu năm rồi, có lẽ mẹ đã chán ghét cảnh bị giam cầm ở nhà họ Dung từ lâu, cứ coi như bà ấy đã tự do đi.Không lâu sau, trưởng tỷ lâm bệnh.Đại phu đến khám là bị chứng bệnh hàn có thể lây, cầu mọi người trong phủ tránh xa.Ta luôn cảm thấy hôm đó biểu cảm của trưởng tỷ có gì đó kỳ lạ, lời cũng khác thường, lúc đó ta không ngờ rằng Lâm di nương mới là mẹ ruột của ta, chỉ mơ hồ cảm nhận một vài điều lạ lùng mà không thể rõ.Ta không kịp suy nghĩ kỹ càng, thì tranh chấp với Giang thị lại ầm ĩ không ngừng.Bà ta sai người dọn sạch sách trong thư phòng của ta, ta cãi nhau to với bà, bà ai cũng biết sau này ta sẽ thừa kế tước vị Ninh An Hầu, mà tước vị này vốn dĩ chỉ là hư danh do thánh thượng ban cho. Nếu ta một lòng học hành thi cử, sẽ khiến thánh thượng hiểu lầm rằng nhà họ Dung không chỉ có của cải vô tận, mà còn muốn tranh giành quyền lực, họa cho gia tộc.Lời này bà đã không biết bao nhiêu lần, trước đây ta không để tâm, bây giờ cũng không để tâm.Chính vì tước vị Ninh An Hầu là hư danh, là cái cớ để người ngoài chê nhà họ Dung, ta mới càng phải dùng đức hạnh và tài năng để vào triều, trị quốc, tề gia. Dù có mất tước vị Ninh An Hầu, cũng không thể mất đi chí khí của một nam nhi.Nhưng Giang thị vẫn cố chấp, người ta quân tử thường mất chí vì rượu và sắc, bà ta lại bắt đầu chọn vợ cho ta.Người muốn gả vào nhà họ Dung đương nhiên nhiều, Lưu Tinh Nhi cũng là một trong số đó.Cô ta kể rằng đại tỷ của luôn đánh đập , cha mẹ thiên vị, dù có khóc lóc kể lể cũng chỉ nhận trách mắng.Nhân dịp hai nhà Dung và Lưu có ý kết thân, đến tìm ta, cầu xin ta tuyên bố trong buổi yến tiệc rằng người ta để ý là , chứ không phải đại tỷ của .Ta không là thích ta, cũng chẳng ghét, ta vốn không muốn thành thân, và sự bất lực của Lưu Tinh Nhi cũng trùng khớp với cảnh của ta.Vì thế ta đồng ý: Nói trước nhé, ta không hề muốn kết hôn, là Giang thị ép buộc, dù chúng ta lớn lên cùng nhau, ta cũng chỉ coi như muội muội. Cô chán ngán cuộc sống ở nhà họ Lưu nên muốn gả vào đây, nhà họ Dung cao sang hơn nhà họ Lưu, cuộc sống trong gia đình quyền quý đều không dễ chịu.Dù , khi thấy Giang thị tức giận đến đỏ cả mặt trong bữa tiệc ngày hôm sau, ta lại thấy hả dạ.Từ đó, ta bắt đầu thân thiết với Lưu Tinh Nhi.
Bạn thấy sao?