(Văn án)Ta là một nữ tử bán cá, đã từng mang người cha nghiện cờ bạc của mình lên công đường, huyên náo khắp nơi.Nhị công tử của phủ Ninh An Hầu, người nổi tiếng ăn chơi trác táng, bỏ ra một trăm lượng bạc để mua ta về nhà, sau đó ta lại nhận thêm một trăm lượng từ mẫu thân của hắn để rời khỏi hắn.Hắn trong cơn say khướt chạy đến: Nghe nàng đã bán lão tử?Về sau, vị nhị công tử hoang đường ấy lại muốn vì ta mà dùi mài kinh sử, thi cử cầu công danh, còn sẽ cùng ta sống bên nhau mãi mãi.Thế , ta dần dần phát hiện ra bí mật không thể tiết lộ của nhà họ Dung. Vị đại tiểu thư, con của thiếp thất nhà họ Dung, lại Nhị gia họ Dung bằng ánh mắt không tầm thường. Vì , ta cũng bị cuốn vào họa sát thân.1(Văn án)Ta là một nữ tử bán cá, đã từng mang người cha nghiện cờ bạc của mình lên công đường, huyên náo khắp nơi.Nhị công tử của Ninh An Hầu phủ, người nổi tiếng ăn chơi trác táng, bỏ ra một trăm lượng bạc để mua ta về nhà, sau đó ta lại nhận thêm một trăm lượng từ mẫu thân của hắn để rời khỏi hắn.Hắn trong cơn say khướt chạy đến: Nghe nàng đã bán lão tử?Về sau, vị nhị công tử hoang đường ấy lại muốn vì ta mà dùi mài kinh sử, thi cử cầu công danh, còn sẽ cùng ta bền lâu trọn kiếp.Thế , ta dần dần phát hiện ra bí mật không thể tiết lộ của nhà họ Dung. Vị đại tiểu thư, con của thiếp thất nhà họ Dung, lại Nhị gia nhà họ Dung bằng ánh mắt không bình thường. Vì , ta cũng bị cuốn vào họa sát thân.1Ta kéo cha mình lên công đường.Ông ta cáo buộc ta tội cha, còn ta lại cáo buộc ông ta tội bán con .Quan huyện gõ mạnh một cái vào án kỷ: Dư Ngư, ngươi muốn cha mình, đó là hành vi đại nghịch bất đạo, lại còn tố cáo cha mình là bất hiếu. Trong mười tội ác, ngươi đã chiếm hai tội, mà ngươi còn dám đến nha môn?Ta lạnh lùng người cha gầy còm, hốc mắt trũng sâu của mình: Đại nhân ta cha, thế cha ta - Dư lão đại có bị mất miếng thịt nào không?Quan huyện hỏi: Dư lão đại, ngươi có bị thương không?Cha ta chỉ vào lưng ta: Con dao vẫn còn đây! Đứa con bất hiếu này vừa rồi còn cầm dao dí vào cổ ta.Ta rút con dao từ thắt lưng ra, sáng loáng giơ lên trước mặt quan huyện: Đại nhân, ta chỉ là người bán cá ở chợ phía nam thành. Từ khi cha ta dính vào cờ bạc, mẹ ta bị ông ta tức chết, trong nhà chỉ còn lại mình ta. Ta dựa vào bán cá mưu sinh, mang theo dao ra công đường quả là không đúng, cũng vì lão súc sinh này bức ép ta.Thư lại bên cạnh phì một tiếng, cha ta liền lớn tiếng: Ngươi chửi ai là lão súc sinh hả?Quan huyện lại hỏi: Dư lão đại, con ngươi ngươi nghiện cờ bạc, bán con trả nợ, có đúng không?Đại nhân, oan uổng quá, đứa con bất hiếu này suốt ngày ta tức giận, ta chỉ muốn tìm một mối hôn sự tốt cho nó, gả nó đi để yên ổn, khỏi phải lo lắng nhiều mà thôi.Viên Tam gia tuổi tác ngang ông, ông thực sự muốn tìm chồng cho ta sao?Nhà họ Viên là chỗ bao người muốn kết thân, lớn tuổi thì có sao, lớn tuổi biết thương. Nếu không phải Viên Tam gia trúng, chỉ với cái bộ dạng đanh đá này của ngươi, sao vào nhà họ Viên?Ta có tay có chân, ai cần chứ?Dư Ngư, mẹ ngươi bán cá, ngươi cũng bán cá, rồi lại gả cho kẻ bán cá, đời đời kiếp kiếp nhà ngươi cũng chỉ bán cá thôi!Đừng nhắc đến mẹ ta! Dư lão đại, mẹ ta bán cá nuôi sống gia đình này, chưa bao giờ thiếu nợ ông một xu. Ông lại dính vào cờ bạc, thua sạch gia sản, bà ấy bán cá để trả nợ cho ông. Ông có tư cách gì về bà ấy? Bán cá thì sao, không trộm không cướp không cờ bạc. Còn ông, chết không , sống cũng chẳng ra gì, ăn không ngồi rồi như con đỉa hút máu người! Mẹ ta là người tốt như thế, cả đời bị ông hủy hoại, ông có tư cách gì nhắc đến bà ấy?Nhắc đến mẹ ta, ta không kìm mà đau lòng, nước mắt cứ thế chảy xuống. Một khi con người khóc thì mất hết khí thế, cha ta càng thêm hung hăng: Mẹ ngươi? May mà bà ta chết rồi, nếu không lão tử cũng đem bán luôn!Dư lão đại! Ta liều mạng với ông!Ta lao lên, túm lấy cổ áo cha ta, dao trong tay đang định đâm thì một viên sai dịch bên cạnh đã nhấc gậy đánh tới, ta giơ tay chắn, lại nghe thấy tiếng cha ta oai oái.Viên sai dịch đá văng con dao chém cá xuống đất: Trên công đường, không càn.Đại nhân, ngài thấy đấy, đứa con bất hiếu này cầm dao định ta!
Bạn thấy sao?