Tôi quay đầu vào phòng ngủ.
Quả nhiên, toàn bộ trang sức của tôi trên bàn trang điểm đều bị xới tung.
Tôi vô thức lùi lại hai bước, toàn thân run lên vì giận.
Lâm Thanh Tuyết đang quỳ phía sau bỗng hét toáng lên, ngay sau đó một lực mạnh từ phía sau hất tôi ngã xuống sofa.
Cô ta ngồi quỳ dưới đất, ôm tay khóc thút thít.
“Đủ rồi!”
Giang Khởi quát lớn, như thể kế hoạch nào đó vừa bị hỏng.
Anh bực bội cầm tấm chi phiếu trống, ký tên rồi ném xuống chân tôi.
“Chỉ là cái vòng mấy chục ngàn thôi mà. Tấm chi phiếu này để em điền tùy ý, đền cho em cả trăm cái.”
Anh rõ ràng biết chiếc vòng này có ý nghĩa thế nào với tôi.
Nhưng chẳng buồn giải thích, chỉ kéo Lâm Thanh Tuyết rời đi.
Tôi ngồi dưới đất, im lặng rất lâu.
Nhặt tấm chi phiếu lên, bỏ vào túi.
Bao nhiêu tiền cũng .
Giang Khởi, hãy nhớ kỹ câu này.
Đêm đó, lại không về.
Người về sớm hơn là ba mẹ Giang, vừa đi du lịch vòng quanh thế giới cùng con về.
Khi tôi cầm sẵn đơn ly hôn trở về, họ đã ngồi đợi sẵn ở phòng khách.
Ánh mắt mẹ Giang lướt qua bụng phẳng của tôi, sắc mặt lập tức sa sầm:
“Trần Ý Mãn, quỳ xuống cho tôi!”
“Mẹ…”
Tôi vừa mở miệng, còn chưa tới chuyện ly hôn, đã bị bà cắt ngang:
“Đừng gọi tôi là mẹ! Đồ sao chổi, nhà tôi có chỗ nào đối xử tệ với mà dám nhẫn tâm bỏ đứa cháu tôi?”
Mẹ Giang kích đứng bật dậy, tát tôi hai cái, tay run run chỉ thẳng vào tôi:
“Cô còn mặt mũi mà đứng đó à! Ngay cả chuyện đặt tên quan trọng như cũng nhường , còn muốn thế nào nữa?”
Cha Giang quát lớn:
“Con đã năm tháng mà lại đi , đúng là thất đức!”
Cây gậy của ông đập mạnh vào ống chân tôi “bộp bộp”:
“Nể sinh ra Ninh Ninh, mau quỳ xuống từ đường xin lỗi tổ tiên!”
Tôi ngẩn ra một lúc.
Lúc này mới cảm thấy mặt và chân bỏng rát.
Họ chẳng thèm hỏi nguyên nhân, đã mặc định tất cả là lỗi của tôi.
Chỉ tiếc, lần này con trai họ khiến họ thất vọng rồi.
Tôi mạnh tay ném đơn ly hôn ra, mỉm châm biếm:
“Con trai hai người ngoại , bao nuôi nhân . Tôi việc gì phải quỳ?”
Trên gương mặt họ thoáng hiện vẻ bàng hoàng, rồi lập tức biến thành phẫn nộ.
Bởi vì mấy đời nhà họ Giang đều vợ chồng hòa thuận, ngoại là điều ô nhục bị ghi vào gia phả.
Nhà họ truyền đến giờ, số trường hợp như chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Mà tôi chính là ngoại lệ xui xẻo đó.
Mẹ Giang tức đến ôm ngực:
“Trần Ý Mãn, phải có bằng chứng. Cô bỏ cháu tôi rồi giờ lại vu khống con trai tôi.”
Tôi nghẹn lời, mới nhận ra mình không có bằng chứng, đến cả ghi âm cũng không.
Đúng lúc này, điện thoại tôi reo, là Lâm Thanh Tuyết.
Lần đầu tiên ta dùng điện thoại của mình để gọi cho tôi.
Nghĩ tới việc cha mẹ Giang Khởi đòi tôi đưa bằng chứng, tôi bật chế độ ghi âm rồi mới nghe máy.
“Cô điếc à? Tôi bảo đừng khóc, nghe không?”
“Còn khóc nữa thì đừng trách tôi tát !”
Giữa tiếng ồn ào, tiếng khóc của con tôi vang lên chói tai.
Tôi nghẹn thở, cảm giác tim như vỡ ra.
Nhận ra tôi đã nghe máy, Lâm Thanh Tuyết tỏ ra mất kiên nhẫn:
“Trần Ý Mãn, mười phút nữa mau tới đón con đi.”
“Chồng còn hẹn tôi ra rạp chiếu phim đi chơi riêng, tôi chỉ đợi mười phút thôi.”
4
Tôi giật mình mẹ Giang, không thể tin nổi.
“Mẹ, sao mẹ có thể tùy tiện giao con con cho người khác?”
Mẹ Giang tưởng tôi không đưa ra bằng chứng nên chuyển hướng đề tài, tức giận đáp:
“Người khác gì chứ. Thanh Tuyết là thư ký của con trai tôi, nó có thể Ninh Ninh chắc?”
Tôi lập tức cầm điện thoại bước ra ngoài, nghe liền quay đầu lạnh:
“Cô ta chính là tiểu tam của con trai mẹ đấy!”
Khi tôi tới nơi, chỉ thấy con đứng một mình, sợ hãi.
Trên má trắng trẻo của con bé in rõ một dấu bàn tay đỏ ửng.
Tôi không dám tin Lâm Thanh Tuyết thật sự dám ra tay với một đứa trẻ.
“Mẹ…”
Con bé vừa thấy tôi, nước mắt lập tức trào ra khỏi mắt.
Tôi ôm chầm lấy con, cùng con khóc nức nở.
Khoảnh khắc ấy, tôi thực sự hận chính mình.
Là sự yếu mềm của tôi đã cho ta gan bắt nạt con tôi.
Tôi lau khô nước mắt, dỗ dành con:
“Ninh Ninh đừng sợ, mẹ sẽ bắt kẻ xấu trả giá.”
Cô ta không phải thích Giang Khởi sao?
Vậy thì tôi sẽ “giúp” ta một tay.
Ngày hôm sau, tôi chủ hẹn gặp Lâm Thanh Tuyết, mở lời thẳng thắn:
“Tôi có thể cho một khoản tiền, điều kiện là lập tức ra nước ngoài và cắt đứt với chồng tôi.”
Bàn tay đang nghịch đôi bông tai tím hồng của ta khựng lại, rồi hỏi ngược:
Bạn thấy sao?