Những Thiếu Nữ Mặc [...] – Chương 7

Tôi lao lên, muốn xé rách miệng tùy ý, trái tim bẩn thỉu của người trước mắt.

Nhưng đôi tay như kẹp sắt đó dễ dàng nắm ch-ặt lấy cổ tay tôi, tôi không thể cử dù chỉ một chút.

Đôi mắt ngày xưa tưởng là ôn hòa lịch sự, bây giờ như tràn đầy chất độc sát lại gần tôi:

“Cô Lý, dù không đồng ý với lời tôi , cũng không cần phải dùng vũ lực chứ?”

Cùng lúc đó, bên ngoài cửa có tiếng còi xe cảnh sát vang lên, thời gian trong phòng như bị đóng băng.

Khi cảnh sát đẩy cửa vào, thấy hình ảnh tôi và Đổng Thần đang đối đầu.

Anh ta từ từ buông tay tôi, đứng dậy, môi vẫn nở nụ .

“Chảo buổi tối cảnh sát.”

Khi nữ cảnh sát ôm vào lòng, suy nghĩ của tôi đã hỗn loạn đến cực điểm lại có một ý nghĩ rất rõ ràng: Vừa rồi tôi không nghe thấy tiếng gõ cửa.

Người đàn ông này… không hề khóa cửa khi tôi xông vào.

Anh ta cố ý.

Cái lạnh trong một khoảnh khắc xuyên thẳng vào tim tôi.

Rốt cuộc tại sao… ta lại có thể bình tĩnh như !

Trương Thành tranh chân dung trong phòng một lượt, hít một hơi thật sâu, sau đó tiến lên.

“Ngày Bành Nguyệt mất tích, đã ở đâu?”

Đổng Thần nhíu mày, lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên:

“Bành Nguyệt mất tích?”

Đúng , ta chỉ là bố của học cùng lớp, các cuộc điều tra trước đây đều không điều tra đến ta.

Anh ta hoàn toàn có lý do để… không biết.

“Hôm nào ?”

Bàn tay đang ghi chép của Trương Thành n-ổi gân xanh.

“Ngày 18 tháng 9.”

Đổng Thần chống tay lên trán giả vờ suy nghĩ một chút.

“Ngày 18 tháng 9 à? Hôm đó là thứ năm phải không?”

“Thứ năm thì…”

“Buổi chiều sau khi tôi gặp bệnh nhân xong thì ghé một quán cà phê ở đường Liên Hoa.”

“Tôi mua một ly cà phê rồi ngồi việc đến giờ đóng cửa.”

Anh ta đẩy gọng kính.

“Ồ, đúng rồi, quán cà phê đó có camera giám sát đấy.”

Anh ta vô thức xoay xoay đồng hồ đeo trên tay trái:

“Tôi vô biết việc này trong vụ án trước đây.”

“Mọi người có thể đi kiểm tra camera, có lẽ… quay tôi cũng nên.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...