Sự mất tích của Bành Nguyệt khiến tôi bị đau đầu trở lại sau một thời gian dài.
Lần nữa giật mình tỉnh giấc từ cơn ác mộng, tôi sờ lên lưng, ướt sũng.
Trong mơ, trăng tròn bị mây đen che khuất, bóng tối u ám như miệng thú dữ trong bụi cây, cơ thể người đàn ông lên xuống, tiếng khóc thét của người phụ nữ khi bị bóp cổ chuyển thành tiếng thút thít, cùng với những nốt ruồi đen liên tục quanh quẩn trước mắt tôi, khiến tôi không khỏi run sợ.
Đã gần hai năm rồi chưa xảy ra chuyện như này.
Tôi hít một hơi thật sâu mới có thể ép xuống những cảm này.
Tôi lấy điện thoại từ trên giường, gọi một số:
“Alô? Bác sĩ Đổng à? Ngày mai có rảnh không? Tôi có thể… đi điều trị không?”
“Được. Cảm ơn . Vậy bảy giờ tối mai hẹn gặp ở phòng việc.”
Ngày hôm sau.
Tôi hít một hơi thật sâu, mở cửa đi vào.
Người đàn ông ngồi trên ghế sô pha đeo gọng kính kim loại, gọng kính mảnh đè trên sống mũi cao của ta, toát lên khí chất lạnh lùng và cấm dục.
Nhưng khi ta , trong nháy mắt sự ấm áp đã xua tan đi vẻ lạnh lùng đó.
Anh ta vươn tay ra.
“Cô Lý, đã lâu không gặp.”
Không hợp với vẻ sang trọng của ta là chiếc đồng hồ cũ ta đeo ở cổ tay trái, trông không có vẻ đắt tiền, mặt kính còn hơi ố vàng.
“Xin mời ngồi.”
Sau khi chuyện với bác sĩ Đổng gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng tâm trạng của tôi cũng bình tĩnh lại một chút.
Bác sĩ Đổng nâng gọng kính, một cách bất lực.
“Cô thật sự coi phòng tư vấn tâm lý của tôi như nơi để trò chuyện à.” Sắc mặt ta bỗng nghiêm túc.
“Cô Lý, đã điều trị đứt quãng ở chỗ tôi nhiều lần rồi, chưa bao giờ nguyện mở lòng cho tôi thấy con người thật của .”
“Tôi phải nhắc nhở rằng như thì không thể đạt hiệu quả điều trị tốt nhất.”
Nụ của tôi hơi cứng lại, cố lảng tránh chủ đề này.
“Cảm ơn . Vậy hôm nay tôi đi trước.”
Bác sĩ Đổng không còn cách nào, chỉ có thể đứng lên tiễn tôi ra tới cửa.
Tôi vô thấy góc tường đặt khoảng mười cái bảng vẽ rộng ba thước, xếp lộn xộn trên mặt đất, rất không phù hợp với căn phòng sạch sẽ này.
Tôi thuận miệng hỏi:
“Bác sĩ Đổng có vẽ tranh hả? Anh mua nhiều bảng vẽ thế?”
Cơ thể bác sĩ Đổng hơi cứng lại, ta theo bản năng xoay đồng hồ đeo ở tay trái, sau đó :
“Có. Tôi vẽ chơi chơi thôi. Tôi lỡ điền nhầm địa chỉ nên họ mới gửi bảng vẽ đến đây cho tôi.”
Không biết có phải do góc độ ánh sáng hay không, tôi chỉ thấy những bảng vẽ trắng vô cùng chói mắt.
Tôi nhận thấy thấy cơ thể bác sĩ Đổng hơi dịch một chút, vẻ mặt không đổi che đi tầm hướng về bảng vẽ của tôi.
Tôi không để ý lắm, sải bước ra khỏi phòng tư vấn.
“Tạm biệt bác sĩ Đổng.”
Bạn thấy sao?