Tôi dẫn cậu bé về đến cửa lớp, đang muốn quay lại phòng giám sát thì đột nhiên bị ai đó nắm lấy góc áo.
“Sao thế?” Tôi dịu dàng hỏi.
Đổng Bằng khóc đến nỗi mắt đỏ hoe, trong mắt cậu bé lóe lên chút bối rối, lại có chút giãy dụa.
Khi góc áo sơ mi của tôi bị mồ hôi từ lòng bàn tay cậu bé cho ướt đẫm đến gần như trong suốt, cuối cùng cậu bé run rẩy mở miệng, giọng khàn khàn như thể có thứ gì đó cào vào họng cậu bé:
“Cô ơi, Bành Nguyệt…”
“Hôm cậu ấy mất tích, cậu ấy có mặc một chiếc váy hoa nhí màu trắng.”
Tất nhiên tôi biết rõ điều này, tôi đã thấy nó trên camera theo dõi hàng ngàn lần.
Tôi chỉ nghĩ rằng là do cậu bé lo lắng cho Bành Nguyệt nên miêu tả manh mối một cách chi tiết, tôi an ủi cậu bé hai câu rồi quay lại phòng giám sát.
Lý Mẫn đang kéo ch-ặt cổ áo chồng của ấy là Bành Dũng hét lên:
“Không phải hôm qua là ngày đi đón Nguyệt Nguyệt à? Sao lại không đi?”
Từ khi Bành Nguyệt mất tích, ấy như biến thành thành thùng thuốc n-ổ di .
Ai bị ấy để ý sẽ bị n-ổ tung.
Điều này cũng không có gì lạ cả điều kỳ lạ ở đây là phản ứng của Bành Dũng.
Trong thời tiết đầu thu se lạnh, tóc trên trán ta mà ướt đẫm mồ hôi, càng nổi bật đôi mắt đen như mực của ta.
Đen đến nỗi khiến người ta thấy lòng nặng trĩu.
Từ khi xem đoạn camera giám sát, biểu cảm của ta trở nên rất kỳ lạ.
Dường như là không dám tin, ̣i dường như là vô cùng hối hận.
“Ngày hôm qua tôi… đã đi ra ngoài câu cá.”
Cảnh sát Trương vốn đang mệt mỏi dựa vào lưng ghế bỗng dưng xoay người lại, đôi mắt như chim ưng sắc bén như kiếm.
“Câu cá? Với ai? Ở đâu?”
Rõ ràng là Bành Dũng có hơi sợ, ta lắp bắp trả lời.
“Với bè, không, một mình tôi, đến… đập chứa nước phía Đông.”
“Đi kiểu gì?”
“Tự… tự lái xe.”
“Chát.”
Một cái tát vang vọng cả căn phòng.
Khóe miệng Bành Dũng lập tức rớm m-á-u.
“Anh có còn là con người không! Đó cũng là con đấy! Nếu… nếu con bé xảy ra chuyện gì, tôi…”
Cô ấy vừa vừa muốn lao lên lần nữa.
Tôi và thầy chủ nhiệm lập tức tiến lên kéo Lý Mẫn ra, tôi không ngờ người phụ nữ gầy yếu này lại có sức mạnh lớn đến .
Cô ấy như một con thú dữ vùng lên khỏi xiềng xích, xoay người tát vào mặt tôi.
Rất đau.
Tai tôi ù đi.
Cô ấy gào thét với tôi, hận thù trong mắt như muốn trào ra.
“Còn nữa! Nếu như Nguyệt Nguyệt… Nguyệt Nguyệt có chuyện gì, tôi sẽ gi-ếc !”
Không biết có phải là ảo giác của tôi không, trong căn phòng hỗn loạn, Trương Thành đứng yên lặng ở một bên, ta liếc tôi với ánh mắt sâu xa, dừng lại một chốc rồi chằm chằm vào vẻ mặt hoảng sợ của Bành Dũng.
Bạn thấy sao?