Trương Thành quay đầu lại, Lý Đan cách đó mười bước.
Rõ ràng chưa đến 30 tuổi lại mang khí chất già dặn.
Anh ta nhớ lại những lời mà Lý Mẫn từng mình vài ngày trước.
“Lý Đan là em ruột của tôi.”
“Bành Nguyệt là con của em ấy.”
“Bành Nguyệt ra đời là nỗi đau suốt đời của em ấy, tôi và Bành Dũng đã nhiều năm không có con nên sau khi Bành Nguyệt sinh ra, em ấy đã giao con cho tôi.”
“Mười hai năm trước, lúc Lý Đan mới bắt đầu đi thực tập, có một lần tan đi đường tắt qua công viên Đông Nguyệt, cờ gặp phải Đổng Thần lúc đó… đang một mặc váy hoa nhí.”
“Lý Đan trốn sau cây dầu, không dám phát ra tiếng .”
“Khi người đàn ông chuẩn bị rời đi, em ấy nhờ ánh trăng, rõ nửa sườn mặt và bảy nốt ruồi trên ngực của ta.”
“Cuối cùng, kia, đã ch-ếc.”
“Lý Đan bị k-ích thích lớn, trốn sau cây dầu cả một đêm… cuối cùng mình bị một gã say rượu đi ngang qua xâm .”
“Khi chúng tôi tìm thấy em ấy, ý thức của em ấy vẫn tỉnh táo.”
“Nhưng tỉnh dậy, ký ức của em ấy lại xảy ra sai lệch rất lớn. Em ấy kiên quyết cho rằng mình là mặc váy hoa nhí bị kia, là Đổng Thần đã xâm phạm em ấy.”
“Dù người khác có giải thích thế nào em ấy cũng không tin, cuối cùng chúng tôi chỉ có thể từ bỏ.”
“Bác sĩ đây là biểu hiện của việc rối loạn áp lực sau chấn thương.”
“Đổng Thần ch-ếc, có lẽ cũng vì Lý Đan cho ta biết chuyện này, ta không chấp nhận nên lựa chọn tự sát.”
“Tội ác của Đổng Thần khiến Lý Đan phải sống trong ký ức giả suốt đời.”
“Cuối cùng cũng chính vì ký ức giả đó mà mình vào chỗ ch-ếc.”
Trên mặt Lý Mẫn hiện lên chút châm biếm và vui mừng:
“Thật đáng mỉa mai.”
Bạn thấy sao?