Những Thiếu Nữ Mặc [...] – Chương 15

Đổng Thần năm 12 tuổi đã bắt đầu nảy sinh mẫu tử gần như bi-ến thái.

khi lớn lên ta liên tục tìm kiếm những người thay thế cho mẹ mình, những mặc váy hoa nhí màu trắng giống hệt mẹ ta.

Trong lòng tôi từ từ n-ổi lên một lớp sương mù không thể xua tan.

Nhưng người mẹ trong lòng ta thánh thiện như , ngay cả bố ruột của ta mà ta cũng không cho phép xâm phạm.

Vậy thì tại sao ta lại để cho nhiều người đàn ông hãm hiếp những kia như ?

Suy nghĩ của tôi dừng lại khi lật sang trang tiếp theo.

Trên đó viết đầy những cái tên, từng nét chữ đều viết bằng m-á-u và nước mắt của những .

Hàng cuối, có hai chữ viết bằng chữ thư pháp rất đẹp:

Bành Dũng.

Chén trà trên tay tôi rơi xuống đất kêu “đoang” một tiếng, vỡ tan.

Tôi giao quyển “sổ da bò” đó cho cảnh sát, tất cả những người có tên trong danh sách đều bị bắt.

Dĩ nhiên, bao gồm cả Bành Dũng.

Vụ án của bé lớp bên cạnh cũng đã giải quyết gần đây.

Trong móng tay của bé còn sót lại da và mô t-h-ị-t của hung thủ trong lúc vùng vẫy, không khớp với DNA của Đổng Thần.

Đó chỉ là một gã say rượu đi ngang qua, gã đột nhiên nảy ra suy nghĩ lệch lạc, hủy cuộc đời của một trẻ.

Ngày đó Đổng Bằng thấy mảnh váy ở bên thùng rác, là một cái váy trắng không có hoạ tiết gì.

Có lẽ là do vết m-á-u và vết bẩn trên đó khiến mắt cậu bé mờ đi nghĩ đó là “váy hoa nhí”.

Có lẽ chiếc “váy hoa nhí” đã chạm vào nỗi sợ hãi trong linh hồn cậu bé, tạo ra phản ứng đồng cảm.

Hoặc có thể, thiện và ác cuối cùng cũng sẽ nhận điều xứng đáng.

Mọi điều ác cuối cùng cũng sẽ đến hồi kết.

Bà cụ kia cũng bị kết án vì là đồng phạm.

Theo lời bà ta, bà ta không rõ trong căn hầm đó sẽ xảy ra chuyện gì.

Bà ta chỉ cung cấp thức ăn cho các , định kỳ thay những chiếc váy hoa nhí màu trắng, viền thêu hoa cúc mới cho họ.

Mà bà ta tất cả những điều này đều là vì cháu tội nghiệp bố mẹ mất sớm của mình, để duy trì cuộc sống của hai bà cháu, cũng như tạo điều kiện cho cháu đi học.

Trương Thành hỏi: “Cháu của bà giờ đang gì?”

Mắt bà ta hiện lên một chút kiêu hãnh:

“Con bé đang học đại học, ở một thành phố lớn.”

Trương Thành chằm chằm bà ta, bỗng nhiên nở một nụ nhàn nhạt và mỉa mai:

“Thế à? Còn những kia thì sao?”

“Bà có bao giờ nghĩ rằng, họ cũng là con , là cháu của người khác không?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...