Những Thiếu Nữ Mặc [...] – Chương 10

Người đầu tiên sụp đổ chính là Lý Mẫn.

Vào một buổi chiều nắng gắt, ấy cầm dao tấn công Đổng Thần vừa ra khỏi phiên tòa.

Cảnh tượng này vừa hay các phương tiện truyền thông ở tòa án quay lại.

Trên màn hình, lưỡi dao c-ắ-t qua áo sơ mi trắng của Đổng Thần, vải rơi xuống, tôi có thể thấy trên ngực ta có bảy nốt ruồi, phân bố thành hình cái muỗng.

Mắt tôi lập tức mở to, gần như không đứng vững n-ổi.

Sao lại như thế?

Sao lại như thế!

Tôi như bị sét đánh.

Máy quay di chuyển, vừa vặn quay góc từ trên cao xuống, quay sườn mặt của Đổng Thần vội vàng bước xuống cầu thang để né tránh.

Thật sự là ta.

Tôi ngẩn ngơ đứng tại chỗ, như thể linh hồn đang bị tra tấn dưới địa ngục.

Ngày hôm sau, tôi gọi điện hẹn gặp Đổng Thần ở quán cà phê kia.

Anh ta không từ chối.

Ngày hôm đó trời mưa rất to, tôi đứng dưới mái hiên, người đàn ông cầm chiếc ô đen khung tre đang đi bộ dưới màn mưa.

Chiếc ô thu lại, mặt của người đàn ông bị hơi nước bay qua càng thêm tinh xảo.

Giọng ta lười biếng, dáng vẻ không để ý.

“Cô Lý có việc gì à?”

Tôi chằm chằm vào vũng nước dưới chân, thì thầm ra một câu.

Chiếc ô đen bên cạnh đang vẩy nước chớp mắt như bị đóng băng.

“Cô cái gì?” Giọng Đổng Thần như tấm lụa bị rách, khàn khàn thô ráp.

Tôi quay mặt lại, ta chằm chằm, từng câu từng chữ:

“Tôi …”

Đồng tử của Đổng Thần trợn tròn, nụ quái dị còn chưa biến mất trên miệng đáy mắt lại như thể có cái gì vỡ tan thành từng mảnh, đ-â-m sâu vào trong linh hồn.

Đổng Thần ch-ếc rồi.

Sau khi tôi xong câu đó, ta không chút do dự lao thẳng vào dòng xe đang chạy vun vút.

Một mảng m-á-u đỏ tươi chảy ra rồi nhanh chóng bị mưa lớn rửa trôi.

Tôi ngây người ngồi trên ghế sô pha, Trương Thành ngồi đối diện tôi.

“Cô Lý, xin hỏi đã gì với Đổng Thần?”

Hai tay tôi siết ch-ặt lông vũ trên miếng đệm sô pha, trán đổ đầy mồ hôi lạnh.

Nhưng tôi vẫn im lặng.

Sự yên lặng như ch-ếc lặng tràn ngập trong không khí.

“Cô Lý, tôi phải nhắc .”

“Vì lời của mà Đổng Thần đã ch-ếc.” Giọng Trương Thành nặng nề và sắc bén: “Những kia có thể mãi mãi không thấy ánh sáng! Trong số đó có cả học sinh của … Bành Nguyệt!”

Tôi nghe thấy giọng mình khàn khàn như uống phải axit sunfuric:

“Tôi không thể .”

“Vì Bành Nguyệt, tôi không thể .”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...