9
Tối hôm đó, tôi chuẩn bị một bữa tối dưới ánh nến lãng mạn cho tôi và Lý Hằng.
Anh ấy có vóc dáng rất đẹp. Tôi còn lấy lý do kiểm tra sức khỏe để đưa ấy đi khám, cả hai bên đều khỏe mạnh, không có bệnh truyền nhiễm gì.
Trước đây tôi không biết tận hưởng, giờ nghĩ lại thấy đúng là nên hưởng thụ từ lâu.
Tối đó, với sự giúp đỡ của thân Triệu Du, tôi diện một chiếc váy lụa đỏ khoét vai và uốn tóc thành những lọn xoăn bồng bềnh.
Triệu Du từng luôn khuyên tôi chia tay với Chu Trạch Vũ sớm.
Cô ấy rằng Chu Trạch Vũ chẳng hề có chút ý định nào với tôi, khả năng cao là gay.
Cô ấy sợ rằng tôi càng dấn sâu vào thì sau này sẽ trở thành “vợ đồng tính”.
Trời ạ!
Cô ấy đúng là người rất chuẩn.
Gay kiểu tinh thần thì vẫn là gay, có khi ta chỉ thích kiểu em đó, mà không , đành tìm một giống em mà thôi.
Triệu Du cứ líu lo lảm nhảm một hồi.
Tôi hơi do dự vào gương, liệu như thế này có quá lộ liễu không?
Cô ấy nhận ra sự ngần ngại của tôi, bèn ấn vai tôi, : “Em phải tự tin lên chứ! Đừng nghĩ mấy chuyện gì đâu không, đừng lo chia tay hay thế nào sau này. Kết hôn rồi còn ly hôn nữa là! Huống chi ấy vừa hào phóng vừa chân thành, có mất gì đâu, chẳng lẽ em không có nhu cầu à?”
Ừm! Thú thật là có chứ.
Tôi vẫn luôn thành thật với bản thân, chỉ là trong mối quan hệ với Chu Trạch Vũ, dường như tôi cũng chẳng muốn gần gũi ta đến .
Anh ta thế, thì tôi với ta cứ như mối quan hệ Platonic thôi.
Nhưng Lý Hằng thì khác hẳn.
Mỗi khi hôn tôi, cả da đầu tôi căng lên, tim đập loạn.
Khi tựa vào lòng , ngửi thấy mùi bưởi đắng nhè nhẹ, tôi lại thấy xao xuyến, không muốn gượng ép bản thân.
Tối hôm đó, Lý Hằng mở cửa vào nhà, tôi đã tắt hết đèn, chỉ để lại duy nhất một ngọn đèn vàng ấm.
Trên bàn đã bày sẵn món bít tết tôi vừa chiên và rượu vang đã mở nắp.
Tôi tựa nửa người vào ghế sofa, hỏi có đói không.
Anh giật phăng cà vạt, bế thốc tôi lên.
Hơi thở nóng bỏng của phả vào vai tôi, men dần xuống dưới.
Toàn thân tôi run lên từng hồi.
Không gian tràn ngập sự mê đắm, đến phút cuối, có chút bối rối.
Tôi nằm cạnh với vẻ mặt như thế mà bật .
Anh nhanh chóng quay lại ôm chặt lấy tôi.
Lần đầu tiên có hơi vội vàng, những lần sau đó, càng lúc càng thuần thục.
Dù tôi cầu xin bao nhiêu cũng chỉ đổi lại tiếng thở dồn dập của .
Không khí trong phòng dần nóng lên, cả không gian dường như phủ đầy sương mù ẩm ướt.
Mắt tôi mờ đi vì kiệt sức, không muốn đậy dù chỉ một ngón tay, thì đột nhiên nhận một cuộc điện thoại:
“Trình Trình, em đang gì đấy? Anh về rồi, ...”
“Đang nằm trên giường với thân của đây! Em cũng muốn thử xem liệu thực sự chẳng có gì xảy ra không.”
“Gì cơ? Là Đồng Vũ?”
“Ngốc à? Chẳng lẽ chỉ có một người nam không ra nam mà chẳng ra nữ như thế thôi sao?”
“Trình Trình!” Bên kia là tiếng nghiến răng giận dữ.
Điện thoại của tôi bị Lý Hằng giật lấy rồi tắt máy trong cơn tức giận.
“Chị ơi, lỗi tại em đấy, chị vẫn còn sức để kiểu này cơ à!”
Anh chàng áp sát tôi thêm lần nữa, cơ thể nóng rực của lại dán chặt vào tôi.
Trời sắp sáng rồi mà vẫn chưa xong sao!
Bạn thấy sao?