Những Người Anh Em [...] – Chương 7

7

 

Tôi đã từng suy nghĩ về mối quan hệ này, rằng tại sao tôi lại kéo dài ba năm trời.

 

Có lẽ nhiều chuyện trong tưởng tượng và thực tế là hai điều hoàn toàn khác nhau.

 

Vì một người có rất nhiều mặt, khi ta có những biểu hiện tệ , đôi khi vẫn xen lẫn vài hành ấm áp bất chợt.

 

Rồi chính trong sự dằn vặt đó, tôi tự gặm nhấm cảm của mình, cho đến khi tích tụ đủ như ngọn núi lửa phun trào, mới có thể chấm dứt hoàn toàn.

 

Tôi mệt mỏi với kiểu cảm này.

 

Có lẽ tôi nên dứt khoát hơn, tạm thời không dính đến cảm thì tốt hơn.

 

Nhưng không thể phủ nhận, trong thời gian tôi nằm viện, Lý Hằng đã chăm sóc rất chu đáo.

 

Ngay cả khi tôi cố khó chịu để thử thách , vẫn nhẫn nại với tôi.

 

Năm nay tôi hai mươi bảy tuổi, cái tuổi không lớn cũng không nhỏ.

 

Ở tuổi này, tôi hiểu rõ bản thân hơn.

 

Tôi không muốn tự lừa dối mình, dù là do hormone hay do chính sự ngưỡng mộ người đàn ông này, tôi quyết định hỏi thẳng.

 

---

 

Nhìn chỉ số nội tiết tố nam cao trên kết quả xét nghiệm, tôi thở dài chán nản.

 

Tôi và Chu Trạch Vũ bên nhau ba năm, chỉ dừng ở nụ hôn, cái ôm và nắm tay.

 

Nói cách khác, mối quan hệ này chẳng giúp gì cho việc cân bằng hormone của tôi.

 

Anh ấy từng trịnh trọng rằng sẽ chỉ đi xa hơn khi chúng tôi kết hôn.

 

Lúc đó, tôi cảm vô cùng, cứ nghĩ rằng mình gặp một chính nhân quân tử.

 

Vậy mà chỉ quay lưng một cái, khi thân trở về, đã lên giường với ta.

 

Đồng Vũ cũng không chịu để yên khi tôi nằm viện, dùng số điện thoại khác kết với tôi và gửi cho tôi một bức ảnh giường chiếu.

 

“Chu Trạch Vũ ấy chưa bao giờ đụng đến chị, xin lỗi nhé! Nếu biết trước thế này em đã không ghép hai người lại với nhau, ấy thực sự không thể miễn cưỡng đâu.”

 

“Cô chuyện buồn thật, ai dám miễn cưỡng ở bên mấy người chứ? Hai người cứ tự thỏa mãn nhau đi, đừng phiền người bình thường!”

 

“Cô có bệnh à? Sao cứ phải như thế?”

 

“Bị giang mai rồi gấp gáp tìm bác sĩ sao? Đi tìm khoa nam hay khoa hậu môn ấy, đừng tôi phát ớn.”

 

“Trình Trình, ...”

 

Cãi nhau mà để cho đối phương có cơ hội lại là dở rồi, nên tôi mắng xong liền chặn luôn.

 

Nhưng vẫn không thể không bực! Hai kẻ thần kinh!

 

Lý Hằng đang xoa tay tôi vì nó hơi phù do truyền dịch, thấy tôi cau có trả lời tin nhắn, đưa tay chọc vào má tôi và hỏi: “Sao lại tức giận thế?”

 

“Hả?”

 

Ôi trời, chúng tôi tiến triển có hơi nhanh thì phải! Anh ấy vừa nhéo má tôi đó.

 

Và rồi, ấy còn nhanh chóng hôn nhẹ lên má tôi.

 

Tôi chưa kịp phản ứng thì mặt đã đỏ lên trước.

 

Đáng ghét thật, thôi để tôi xuất viện rồi sẽ tính sổ sau.

 

---

 

Sau khi hoàn tất mọi thủ tục, trưởng phòng của tôi, chị Chu Tuyền, bất ngờ đến đón tôi ra viện.

 

Thật bất ngờ, chuyện này khiến tôi có cảm giác công ty này chẳng thể thiếu mình .

 

Dĩ nhiên, chị ấy cũng thấy Lý Hằng đứng bên cạnh tôi.

 

Chị ấy kích nắm tay tôi, : “Tiểu Tranh à, chị biết là em sẽ mà.”

 

Chị ấy để lại bó hoa, rồi tìm cớ rời đi nhanh chóng, để lại không gian riêng cho hai chúng tôi. Sau đó chị ấy liên tục nhắn tin cho tôi qua WeChat:

 

【Giỏi lắm, Tiểu Tranh! Em “nắm” Lý Hằng, thế này công ty sẽ tiết kiệm bao nhiêu chi phí! Chị sẽ đề nghị tăng gấp đôi tiền thưởng cuối năm cho em.】

 

Tiểu Tranh?

 

Ha, thật không ngờ bà chị hà khắc lại có thể dịu dàng như gió xuân mà gọi tôi như thế. Còn bảo tôi phải “nắm” Lý Hằng để giúp công ty giảm chi phí?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...