6
Nhìn người đàn ông trước mặt đang xếp từng món ăn trong hộp lên bàn, tôi không nhịn hỏi: “Không phải nghe mấy người nghiên cứu đều bận rộn sao?”
“Cũng không sao. Việc của tôi hầu như xử lý xong rồi, sau này tăng ca chút là .”
Giọng vẫn đều đều, điềm tĩnh như mọi khi.
Anh ấy tính tốt, lại có vẻ ngoài ưa .
Nhìn Lý Hằng cúi đầu, tôi nhận thấy hàng mi của ấy dài, dưới ánh nắng trông như chiếc quạt nhỏ xinh.
Tôi chần chừ một chút rồi mở lời:
“Này, thật ra chuyện Chu Trạch Vũ khiến tôi rất tức giận. Ba năm trời bị lãng phí, đến mức tôi từng nghĩ sẽ trả đũa cả hai người họ bằng mọi giá. Cho nên, ...”
Chưa kịp hết câu, Lý Hằng đã cắt ngang:
“Vậy ý em là muốn lợi dụng để trả thù sao?”
Đôi đũa trong tay ấy khựng lại.
Người lúc nào cũng điềm đạm như ấy, giờ đây lại căng thẳng đến mức đổ mồ hôi, ánh mắt dò hỏi, chờ đợi câu trả lời của tôi.
“Lý Hằng, thích em, đúng không?”
Tôi vốn thích sự thẳng thắn.
Tôi không muốn dây dưa trong những mối quan hệ không rõ ràng, cũng không thích phải đoán già đoán non, để rồi người ta lại phũ phàng : “Tôi chỉ coi là .”
Ngày trước, khi đến với Chu Trạch Vũ, tôi cũng đã hỏi ấy một cách rõ ràng.
Khi đó, nắm tay tôi và khẳng định: “Tiểu Trình, thích em, chắc chắn mà.”
Chắc chắn ư? Để rồi lãng phí ba năm thanh xuân của tôi, để giờ đây nghĩ đến thứ cảm em giữa họ tôi lại thấy buồn nôn.
Lý Hằng không hề trốn tránh, thẳng vào mắt tôi và : “Đúng ! Anh thích em, nên chỉ cần em chọn , với bất kỳ lý do gì cũng sẵn sàng chấp nhận.”
Tôi đưa tay nắm lấy tay , và cũng nắm chặt tay tôi.
Bàn tay rộng lớn, các khớp rõ ràng, lòng bàn tay ấm áp và khô ráo, nắm tay tôi thật chắc chắn.
“Bất kỳ lý do nào cũng sao?”
“Đúng .”
“Tiếc là em không muốn lãng phí thời gian với những người không cần thiết, đặc biệt là dùng một người đàn ông để trả thù, điều đó quá trẻ con.” Nói xong, tôi định rút tay lại.
Lý Hằng lập tức kéo tôi vào lòng, mạnh dạn : “Thật sự không cần lý do nào cả, là người phù hợp nhất với em, đúng không?”
Anh với giọng mạnh mẽ, không cho phép từ chối.
“Cuộc đời còn dài, sao mà biết chắc ?”
“Vậy em phải cho cơ hội để chứng minh chứ!”
---
Ca phẫu thuật cắt u xơ tử cung cũng không quá lớn, chưa đầy nửa tháng sau là tôi có thể xuất viện.
Bác sĩ dặn dò tôi phải ngủ sớm, bớt căng thẳng, và nhắc nhở rằng nội tiết tố của tôi hơi cao, nguy cơ bị đa nang buồng trứng cũng không thấp.
Những vấn đề này tôi đều biết, thật sự đâu dễ để giải quyết.
Làm việc văn phòng, chỉ trong khoảng thời gian nằm viện thôi mà công ty đã gọi điện không ngừng.
Thật bất ngờ, Lý Hằng lại tỏ ra còn bức hơn cả tôi, khuyên tôi đổi việc, rằng ấy có thể giới thiệu giúp.
Nhưng ấy đã lo xa rồi. Tôi lăn lộn trong ngành bao lâu, muốn đổi việc bất cứ lúc nào cũng , chỉ là chờ thời điểm để tăng lợi thế thôi.
Dù , có người lo lắng và nghĩ cách cho mình như , thật sự cảm giác không tồi.
Trước đây, tôi cũng từng phàn nàn với Chu Trạch Vũ về áp lực công việc, về việc công ty bóc lột nhân viên.
Khi đó, tôi không mong ấy sẽ lập tức giải quyết mọi vấn đề cho tôi.
Là người , chẳng lẽ không thể giống một người bình thường, dành cho tôi chút an ủi tinh thần sao?
Nhưng ấy chỉ hờ hững đáp: “Em , ai mà chẳng , đang học cao học cũng mệt lắm đây này! Em đừng chỉ vào mỗi nỗi đau của mình.”
Cuộc trò chuyện kết thúc trong bầu không khí không vui.
Bạn thấy sao?