2
Ba năm sau đó, tôi gần như không còn để ý đến Đồng Vũ.
Vì sau khi tốt nghiệp, ấy ra nước ngoài.
Ấn tượng của tôi về ấy chỉ là một hay quá lố.
Cho đến ba năm sau khi ấy về nước, tôi mới nhận ra mọi thứ có vẻ không giống như tôi tưởng.
—------
Ngày ấy vừa về, Chu Trạch Vũ kéo tôi đi cùng để tổ chức tiệc đón ấy.
Cô ấy lướt qua tôi, ôm chầm lấy Chu Trạch Vũ và : “Sao rồi, con trai? Bố lâu rồi không về, có nhớ bố không?”
Chu Trạch Vũ xoa đầu ấy, đẩy ta ra một cách vui vẻ.
“Đừng nữa! Lớn rồi mà còn không nghiêm túc.”
“Xí! Đồ trọng sắc khinh , hức hức, cha con của chúng ta cuối cùng đã đổ sông đổ bể.”
Khi ăn, Chu Trạch Vũ lấy từ trong túi ra một hộp đầu thỏ đưa cho ấy.
Đôi mắt sáng lên, lập tức bẻ đôi một cái đầu thỏ, chia một nửa cho Chu Trạch Vũ.
“Hehe! May mà cậu biết bố thích món này, bố không uổng công thương cậu!”
Ngồi bên cạnh, tôi cảm thấy như có gai đâm sau lưng.
Cô ấy lại cầm một cái đầu thỏ khác đưa cho tôi, “Nào con dâu, ăn thử đi!”
Tôi từ chối, trong lòng đã thấy khó chịu.
“Hừ! Chơi với mấy thì chán thật, đầu thỏ cũng không dám ăn, chắc lại sợ phải câu ‘tôi không ăn thỏ đâu!’ chứ gì!”
Ngoài ba chúng tôi còn có một số người khác của Chu Trạch Vũ và ấy trong phòng.
Mỗi người có một biểu cảm khác nhau.
Tôi cố gắng nhịn, không muốn đứng dậy bỏ đi, cũng : “Cô Đồng, tôi nhớ là cũng là con mà, phải không?”
Chu Trạch Vũ kéo tay tôi, ra hiệu dừng lại.
Tôi phớt lờ, tiếp tục: “Thêm nữa, tôi không ăn đầu thỏ không phải vì sợ, mà vì tôi cảm thấy thỏ không đánh răng, nên thấy mất vệ sinh.”
“Ây da! Chị à, chị tức giận gì thế! Đây đều là em cả, chút mà chị…”
Không thèm bận tâm đến ta, tôi đứng dậy mở cửa rồi bước ra khỏi phòng.
Chu Trạch Vũ đuổi theo, kéo tôi vào lòng, ôm chặt: “Được rồi, rồi! Tiểu Tranh, đừng giận nữa, em không biết ấy lúc nào cũng như thế sao, tính cộc cằn như đấy! Không ăn đầu thỏ thì không ăn nữa, cũng không ăn nữa, chẳng may bị em giận không cho hôn thì sao đây?”
---
Chuyện tưởng chừng đã qua, thực chất đó chỉ là khởi đầu.
Tôi không hiểu tại sao ban đầu ta lại ghép đôi tôi với Chu Trạch Vũ, giờ đây ta lại bày ra vẻ mặt oan ức trước mặt chúng tôi.
Hay là, ta chỉ muốn dùng tôi nền để chứng tỏ rằng người em của mình quan tâm đến ấy đến mức nào, em của họ cao quý và đặc biệt ra sao?
Không lâu sau chuyện đó, đến sinh nhật của Chu Trạch Vũ.
Anh ấy một biệt thự để tổ chức tiệc, mời đông đủ bè đến tham gia.
Trong khi tôi cùng vài khác toát mồ hôi trong bếp lo nấu ăn, Đồng Vũ bước vào, thì thầm vào tai tôi: “Chị, Chu Trạch Vũ không ăn hoa tiêu đâu, khoai tây thì chỉ ăn thái sợi thôi, không ăn loại khác, và ấy bị dị ứng với đậu phộng…”
Tôi đặt dao xuống, ta: “Vậy đi!”
“Đừng mà, chị! Em chỉ là em của ấy thôi, chị mới là của ấy, hôm nay là cơ hội để chị thể hiện đấy!”
Bạn thấy sao?