**Ngoại truyện – Lý Hằng**
Tôi muốn kể cho Trình Trình nghe không dám, vì đó là lúc tôi xấu hổ nhất, sợ ấy nhớ lại.
Khi đó, cha tôi ngoại . Để ép mẹ tôi ly hôn, ông ấy dùng gậy trúc đánh tôi trước mặt bao nhiêu người.
Áo quần bị xé rách, gậy trúc cũng gãy mấy đoạn, dính đầy máu của tôi. Mẹ tôi chỉ biết khóc, những người xung quanh thì đứng như xem kịch.
Chỉ có ấy, một cũng vừa đưa cha mình vào tù vì cờ bạc.
Cô ấy báo cảnh sát giúp tôi, cho tôi tiền xe, tiền ăn, khuyến khích tôi về tìm nhà ngoại hoặc bè, rằng nếu phải ly hôn, cũng phải đòi lại công bằng.
Cô với tôi: "Đừng cứ chịu đòn mãi, người em sẽ không hề thương xót, cứ đánh lại, không thắng thì cắn lại. Chỉ khi ông ta đau thì mới không dám đánh em lần sau."
Thật ra, tôi không hiểu sao mình lại yếu đuối đến thế. Năm đó tôi mười hai tuổi, trước giờ tôi chỉ biết trốn tránh, mắng thì chịu, đánh thì cam.
Mẹ rằng do tôi không cha thương nên ông ấy mới không cần chúng tôi. Vì , tôi phải chịu đựng, để khi ông nguôi giận sẽ không đánh, không mắng tôi nữa.
Cứ thế không có hồi kết, đột nhiên có một người xuất hiện, như ánh sáng cuối đường hầm giữa đêm tối mịt mù.
Cô ấy dũng cảm và kiên cường đến thế.
Cô ấy là con , gầy yếu, có lòng can đảm phản kháng lớn đến , sao tôi lại không ?
Và thế là, tôi đưa cậu và dì ngoại về nhà.
Cha tôi bị dạy cho một bài học, bố mẹ tôi vẫn không ly hôn.
Thế điều đó cũng không quan trọng nữa, ông mắng thì tôi mắng lại, ông đánh thì tôi đánh trả.
Ông ngày càng già yếu, còn tôi ngày càng mạnh mẽ.
Trình Trình có thể tự vươn lên để hỗ trợ học bổng, tôi cũng có thể.
Tôi đã theo dấu chân ấy, đến khi vào đại học, tôi muốn tìm ấy, có rất nhiều điều tôi muốn .
Nhưng đã biến mất.
Cô biến mất không một dấu vết, không ai có thể liên lạc với .
Tôi đoán lý do, chúc phúc bay xa, càng bay càng cao, chỉ là tiếc nuối vì đã tự đánh mất cơ hội.
May mắn thay, tôi có năng khiếu trong học tập, ngày đêm vùi mình trong phòng thí nghiệm.
Tôi muốn có tiền, muốn có đủ tiền, tôi muốn tiền bạc trở thành thể diện và lòng tự tôn của mình, để che giấu sự tự ti.
Khi tôi nghĩ rằng chúng tôi sẽ không bao giờ gặp lại, ấy lại xuất hiện.
Cô ấy đã là của người khác, và gã
khốn đó còn muốn kết với tôi.
Tôi không muốn dây dưa với ta, mỗi lần ta mời tôi ăn cơm lại là cơ hội để tôi thấy Trình Trình.
Tôi tự nhủ, đừng hoại cảm của người khác.
Nhưng tôi có phải người tốt đâu!
Ngay cả cha mình tôi còn dám thủ.
Nhưng may mắn thay, tên kia là kẻ vớ vẩn, và người “ em” của hắn lại quay về.
Tôi lập tức đến bên ấy, và vẫn như ngày nào.
Thẳng thắn, chân thành.
Và cũng như lần đầu gặp gỡ khi tôi mới mười hai tuổi, một lần nữa tôi lại số phận ưu ái.
Cuối cùng tôi đã hái trái cam ngọt mà hoàng hôn ấy tôi từng mong ước.
(Trọn bộ kết thúc.)
Bạn thấy sao?