Những Người Anh Em [...] – Chương 12

12

 

Khi thấy tôi, bà run rẩy nắm lấy vạt áo tôi, ánh mắt đầy sợ hãi, như một đứa trẻ sợ bị bỏ rơi:

 

“Trình Trình, từ nay mẹ sẽ nghe lời con, đừng bỏ rơi mẹ có không? Xin con, mẹ sai rồi, sau này mẹ sẽ nghe lời con, đừng bỏ mặc mẹ nữa không?”

 

Tôi hỏi bà có muốn ly hôn không.

 

Bà chỉ hỏi lại: “Ly hôn rồi, con sẽ chăm sóc mẹ chứ?”

 

“Nếu con chăm sóc mẹ, mẹ phải nghe lời con.”

 

“Mẹ sẽ nghe lời con.”

 

Thế là tôi dẫn theo hai người luật sư, dọa cha rằng nếu không ly hôn, tôi sẽ kiện ông vì tội cố ý thương tích và đưa ông vào tù thêm lần nữa.

 

Sau một thời gian thương thảo, cuộc hôn nhân đau khổ kéo dài hơn hai mươi năm cuối cùng cũng kết thúc.

 

Những ngày sau đó, mẹ tôi đúng là theo những gì đã hứa, hết mực lấy lòng tôi. Tôi biết, một phần lý do là vì bà đã hoàn toàn thất vọng khi thấy đứa em trai chỉ đứng mẹ bị đánh rồi bỏ đi.

 

Mẹ trở thành hình mẫu trong mơ của tôi, như tôi từng ao ước trong giấc mơ suốt bao năm qua.

 

Bà nấu cơm cho tôi, dọn dẹp căn hộ của tôi, thậm chí còn nhớ ngày sinh nhật tôi, tự đi lao công để dành dụm tiền mua cho tôi một chiếc váy.

 

Tôi vốn là người thiếu cảm, lại thêm chút ủy mị.

 

Lúc đến chữ “ủy mị,” Lý Hằng khẽ siết chặt tay tôi. Tôi không dám , tiếp tục kể.

 

“Chúng tôi thuận theo nhau mà hàn gắn lại mối quan hệ mẹ con.

 

“Nhìn bên ngoài thì trông thật êm ấm, thấy rồi đó, chỉ vì bà bênh vực Chu Trạch Vũ mà tôi lại trở mặt ngay lập tức.

 

“Lý Hằng, nên thực ra tôi là người nhẫn tâm và thay đổi thất thường.

 

“Tôi có thể buông bỏ tất cả và bỏ trốn bất cứ lúc nào.”

 

“Không sao đâu, em muốn đi đâu cũng sẽ đi theo, em đã chịu nhiều khổ cực rồi!”

 

Cằm tựa lên đầu tôi, tay nắm chặt lấy tay tôi.

 

Mũi tôi bỗng chốc cay cay, thật không còn chút tự trọng, tôi muốn khóc mất rồi.

 

---

 

Có lẽ mẹ tôi bị thái độ của tôi cho sợ hãi, tối hôm đó bà liền đến đứng trước cửa căn hộ của tôi.

 

Dù tiền của tôi không nhiều, tôi vẫn không muốn sống cùng bà, bởi quan niệm và lối sống của chúng tôi quá khác nhau.

 

, tôi mua cho bà một căn hộ cũ một phòng ngủ, để bà có thể sống một mình. Chúng tôi chỉ gặp nhau vào dịp sinh nhật hay lễ tết.

 

Bà dường như lại khóc, đôi mắt sưng đỏ, trông thật tiều tụy, tôi chỉ vừa chia tay thôi mà bà như thể trời sắp sập.

 

Tôi không gì, Lý Hằng vỡ bầu không khí căng thẳng, giới thiệu về mối quan hệ của chúng tôi.

 

Anh còn pha trà, mang hoa quả ra mời bà, rồi lấy cớ đi mua đồ để để lại không gian riêng cho hai mẹ con.

 

“Trình Trình, có phải con hư rồi không? Sao lại sống chung với người ta mà không cưới hỏi?”

 

Sắc mặt tôi hơi khó coi.

 

Bà vội thay đổi giọng điệu, cẩn thận dò hỏi: “Mẹ không có ý gì đâu, mẹ chỉ lo cho con, sợ con bị lừa. Tiểu Chu tốt mà! Đâu ai hoàn hảo…”

 

“Anh ta lén lút với người khác, đó còn gửi ảnh giường chiếu cho con.”

 

“Chuyện đó… có khi nào…”

 

Tôi bà lạnh lùng, bà không dám tiếp, mắt đỏ hoe, sắp khóc.

 

Sau đó, bà không còn giữ kẽ, buông lời nặng nề: “Dù con không quan tâm đến mẹ nữa, mẹ cũng phải . Con và Tiểu Chu quen nhau ba năm, chẳng lẽ Tiểu Lý không biết? Anh ta không chê con sao? Mẹ nghe điều kiện của ta tốt, lỡ sau này ta bỏ con thì sao? Con cũng sắp ba mươi rồi, đâu thể cứ tùy tiện như !”

 

“Tại sao ấy phải chê con? Con đâu cần ai nhận con vào.”

 

“Con! Con…!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...