Những Người Anh Em [...] – Chương 10

10

 

Tôi nằm bất như xác c//hế//t trên giường, còn Lý Hằng xuống nhà mua bữa sáng.

 

Chuông cửa kêu liên hồi, chắc chắn không phải là ấy, vì tôi đã đưa chìa khóa cho rồi.

 

Thật không muốn mở cửa, tiếng chuông inh tai quá.

 

Khoác chiếc chăn rồi bước ra mở cửa, tôi thấy ngay gương mặt đáng ghét của Chu Trạch Vũ.

 

“Trình Trình, em mắng đủ chưa? Hết giận chưa?” Anh ta vẻ mặt tội nghiệp, một gã đàn ông lớn mà chu môi, mắt ngấn nước trông thật ghê tởm.

 

“Anh nghe không hiểu tiếng người à? Chúng ta chia tay rồi, …”

 

Chưa hết câu, Chu Trạch Vũ đã bất ngờ nổi giận, giật phăng chiếc chăn khỏi vai tôi và chỉ vào những vết đỏ trên cổ tôi: “Ai? Ai thế này? Em có thấy có lỗi với không?”

 

c//hế//t tiệt! Sáng sớm mà gã này lại lên cơn gì ?

 

Tôi tát thẳng vào mặt ta khiến cuối cùng cũng yên lặng.

 

“Anh không sao chứ? Anh không hiểu từ ‘chia tay’ nghĩa là gì à?”

 

“Anh đã rồi, dù có nằm cùng giường với ấy cũng sẽ không có chuyện gì xảy ra, nếu có thì đã xảy ra từ lâu rồi.”

 

“Ồ! Anh không nổi à? Ra ngoài rẽ trái, bắt xe buýt 732 đến trạm cuối, có bệnh viện nam khoa tốt nhất ở đó, không cần cảm ơn.”

 

Anh ta túm lấy tay tôi: “Trình Trình, sẽ chứng minh ngay cho em thấy là có thể!”

 

Tôi đá thẳng vào hạ bộ ta.

 

Anh ta kinh ngạc, ôm lấy chỗ ấy, không thốt nên lời vì đau.

 

Sau đó tôi lấy cây vợt cầu lông để sau cửa, vung tay đánh tới tấp vào người ta.

 

“Tôi có phải cho mặt mũi quá rồi không?

 

“Còn muốn tôi xem không? Anh có biết đây là quấy rối dục không?

 

“Anh lãng phí ba năm của tôi, tôi còn chưa tính sổ, còn dám trò à?

 

“Anh nghĩ tôi là người dễ tính, chỉ biết mắng , mắng cho sướng đúng không?”

 

Tôi vung vợt đập mạnh như đập ruồi.

 

Máu mũi ta chảy ra, tôi túm lấy cổ áo ta, lôi ra khỏi cửa.

 

“Tôi cho biết, nếu còn phiền tôi lần nữa, tôi sẽ khiến thân bại danh liệt trong ba ngày! Tôi vẫn còn giữ ảnh giường chiếu mà thân gửi đấy, còn chưa tốt nghiệp cao học, tự mà suy nghĩ cho kỹ!”

 

“Bọn thực sự chẳng gì cả…”

 

“Liên quan gì đến tôi? Tôi có phải bác sĩ nam khoa đâu.”

 

Tôi vác cây vợt, định đóng cửa lại.

 

Đúng lúc ấy, Lý Hằng mua bữa sáng về.

 

Trời ơi, tôi còn định che giấu một thời gian nữa cơ!

 

Thôi kệ, để lộ bản chất sớm cho ấy cũng tốt, để ấy sớm quen đi.

 

“Còn đứng đó à! Vào đi chứ!” Tôi chống nạnh .

 

“Vâng! Vào đây!” Lý Hằng nhanh nhẹn bước qua Chu Trạch Vũ vào nhà, đóng sập cửa lại.

 

Bên ngoài vang lên tiếng hét tức giận của Chu Trạch Vũ: “Lý Hằng! Tôi coi cậu là em, mà cậu đối xử với tôi như thế này à?”

 

Tôi bước ra cửa, mở cửa và ta với ánh mắt lạnh lùng: “Anh không muốn chia tay trong hòa bình phải không?”

 

Anh ta im lặng, lảo đảo rời đi.

 

Khi quay lại, Lý Hằng đã bày sẵn bữa sáng lên bàn.

 

Tôi chống tay vào hông, bước đến ngồi xuống, lập tức chạy đến đỡ tôi, kéo ghế cho tôi, rồi còn đi lấy gối để đặt sau lưng cho tôi dựa.

 

“Khụ khụ! Lý Hằng, thực ra tôi…” Tôi hắng giọng, định gì đó.

 

Anh lập tức ngắt lời: “Không sao đâu, vừa rồi chị thật cuốn hút! Sau này nhớ đối xử với mọi gã đàn ông khác cũng như nhé, trừ em.”

 

“Hừ!

 

“Tôi định bảo với là, tôi bình thường cũng đấy, hung dữ, ngang ngược, giận là giận, ưu điểm là sẽ không dai dẳng. Nếu sau này …”

 

Chưa kịp hết thì đã cúi xuống hôn tôi.

 

Dung tích phổi của tôi có vẻ không đủ, khi kết thúc, tôi vẫn còn thở dốc.

 

Anh ghé vào hõm vai tôi, nhỏ: “Không có ‘nếu’ nào hết, em sẽ không bao giờ.”

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...