Những Người Anh Em [...] – Chương 1

1

 

Tôi và Chu Trạch Vũ đã hẹn nhau sẽ đến bệnh viện lúc chín giờ sáng.

 

Anh hứa sẽ đến đón tôi lúc tám giờ rưỡi.

 

Thế , từ tám giờ, tôi đợi đến tám giờ bốn mươi mà vẫn không thấy đâu.

 

Tôi gọi hơn chục cuộc không ai bắt máy.

 

Tôi tự hỏi có khi nào ấy gặp chuyện gì không, lo lắng vô cùng, giờ hẹn với bệnh viện đã gần đến.

 

Thế nên tôi đành vừa bắt xe đến bệnh viện, vừa tiếp tục gọi điện cho .

 

Nhưng rồi điện thoại lại phát ra câu thông báo: “Số máy quý khách đang gọi hiện đang bận…”

 

Tôi gọi đi gọi lại vài lần đều gặp trạng như .

 

Bác tài tốt bụng nhắc nhở tôi: “Cô này, có phải đã bị người ta chặn số rồi không?”

 

Tim tôi lạnh ngắt.

 

Vẫn không cam lòng, tôi mượn điện thoại của bác tài và gọi lại.

 

Giọng quen thuộc ở đầu dây bên kia vang lên: “Ai đấy?”

 

Tôi sững sờ một lát rồi cúp máy, lập tức chặn tất cả các kênh liên lạc với ta.

 

Tôi không phải không thể chấp nhận chia tay.

 

Nhưng tại sao phải những chuyện như thế này?

 

Nếu đã quyết định chia tay, thì tại sao những ngày trước đó lại còn an ủi tôi, thề thốt rằng chắc chắn sẽ ở bên tôi trong lúc phẫu thuật?

 

Có thể hết một người, ít nhất cũng đừng chà đạp người ta như .

 

Rất nhanh, một số điện thoại khác gọi đến.

 

“Tiểu Tranh, xin lỗi, thật sự là có việc không thể đi . Anh không biết phải giải thích thế nào với em. Em biết đấy, Đồng Vũ, bé đó, vừa chia tay và sáng nay còn dọa tự tử… rồi em lại cứ gọi mãi…”

 

Cơn đau nhói ở bụng tôi không còn sức để tranh cãi với ta nữa, tôi cúp máy thẳng thừng. 

 

Giải thích như chỉ càng tôi thấy ghê tởm, những cơ hội tôi từng trao cho ta giờ đã trở thành những nhát dao đâm vào tim tôi.

 

Tôi biết “người em” của ta cố như .

 

Chỉ là tôi xui xẻo, bị hai kẻ thần kinh này lãng phí mất ba năm.

 

—--------

 

Thực ra, người tôi quen đầu tiên là Đồng Vũ.

 

Cô ấy là đàn em cùng trường.

 

Vì có chung chủ đề cho luận văn tốt nghiệp nên thông qua bè, ấy kết với tôi trên WeChat.

 

Khi ấy, tôi trường mời về chia sẻ với các sinh viên trong vai trò sinh viên tốt nghiệp xuất sắc.

 

Đồng Vũ hào hứng mời tôi ăn trưa ở căng tin, đi cùng có hai người nữa, một người là trai của ấy, người còn lại là Chu Trạch Vũ.

 

Chu Trạch Vũ lúc đó trông có vẻ tâm sự nặng nề.

 

Đồng Vũ bỗng nảy ra ý định ghép đôi tôi và ấy.

 

Thật lòng mà , khi đó tôi hơi khó chịu, cảm thấy ấy quá suồng sã.

 

Nhưng sau đó, Chu Trạch Vũ thực sự tỏ với tôi.

 

Anh ấy bắt đầu nghiêm túc theo đuổi tôi.

 

Trong suốt quá trình ấy, Đồng Vũ đã giúp ta bày ra đủ trò.

 

Cô ấy tìm hiểu sở thích của tôi, ví dụ như tôi thích uống trà sữa hoa lan nhạt của thương hiệu Trà Diệp Lạc, thế là mỗi cuối tuần, Chu Trạch Vũ bắt xe lửa đến tận Trường Sa xếp hàng mua và mang đến trước cửa nhà tôi ngay trong đêm.

 

Hoặc khi tôi bị cảm sốt, Chu Trạch Vũ biết tin liền băng qua nửa thành phố để mang thuốc đến cho tôi.

 

Dù trời mưa to như trút nước tối đó, ấy còn bị cảm nặng hơn tôi.

 

Có lẽ vì đã ra trường, hoặc do tính cách của tôi mà tôi chưa từng nhận cảm mãnh liệt nào như .

 

Tôi dần lòng.

 

Tôi đồng ý hẹn hò với ấy.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...