Những Ngôi Sao Đầy [...] – Chương 5

10

Nhìn thấy Thẩm Dữ Mạc bị cả mạng xã hội chế giễu, tôi tiện tay gửi cho lãnh đạo của Lâm Khiêm về chuyện ta ngoại và những vụ lùm xùm đang ồn ào trên mạng.

Những năm qua, Lâm Khiêm chẳng hề có chí tiến thủ, thi công việc ổn định là coi như sẵn sàng an phận về hưu sớm.

Khi tôi sinh con trong cảnh thập tử nhất sinh, ta lại vụng trộm với Thẩm Dữ Mạc, mà có lý nào ta có thể hưởng thụ tuổi già yên ấm?

Chẳng bao lâu sau, Lâm Khiêm bị điều xuống một vùng nghèo khó.

Tôi tìm kiếm nơi đó trên bản đồ, thấy lái xe cần đến 34 tiếng, không nhịn .

Không biết Thẩm Dữ Mạc với “chắc như vàng” có đi theo Lâm Khiêm không nhỉ?

Nhưng chuyện đó chẳng còn liên quan gì đến tôi nữa.

Tôi dành toàn bộ thời gian và tâm sức cho công việc và con trai, nhanh chóng thăng chức lên vị trí số hai trong công ty.

Ngôi nhà và chiếc xe mà tôi mua cùng Lâm Khiêm đã tôi bán hết, dùng số tiền đó mua một căn hộ lớn cho mình và con trai.

Tôi không còn phải lo lắng về các buổi khám sức khỏe của bố mẹ Lâm Khiêm nữa, cũng chẳng cần quan tâm đến cái dạ dày yếu của ta, hay ngày ngày nghĩ cách nấu canh cho ta.

Giờ đây, tôi bắt đầu đưa con trai đi tiếp với thiên nhiên, tham gia các hoạt vui vẻ dành cho mẹ và bé.

Thời gian rảnh, tôi xem phim, thưởng thức món ngon, cuộc sống thật thư thái và dễ chịu.

Đôi khi, vài người chung của chúng tôi vẫn chia sẻ hình của Lâm Khiêm và Thẩm Dữ Mạc cho tôi.

Sau khi Lâm Khiêm bị điều chuyển công tác, Thẩm Dữ Mạc cũng từ chức và đi theo ta đến vùng núi, nơi đó điều kiện kham khổ, ta vẫn yếu ớt và hay mình mẩy như trước.

Công việc nặng nhọc, lại không có tôi giúp đỡ giặt giũ nấu nướng, Lâm Khiêm phải tự mọi thứ, nên lúc nào cũng mệt mỏi không chịu nổi.

Đối mặt với sự nhõng nhẽo của Thẩm Dữ Mạc, ta không còn kiên nhẫn để chiều chuộng, còn trách ta vì đã khoe khoang trên mạng, để tôi nắm thóp.

Thẩm Dữ Mạc không ngờ rằng sau khi tôi không còn là trở ngại, Lâm Khiêm lại càng thiếu kiên nhẫn với ta, khiến hai người thường xuyên cãi nhau kịch liệt.

Thậm chí có lần cãi nhau đến mức tay chân.

Tôi nghe phong thanh về cuộc sống của họ, biết họ sống không tốt là lòng tôi thấy yên ổn.

Tôi nghĩ sẽ không bao giờ còn gặp lại họ nữa, cho đến khi tôi đến đón con ở nhà trẻ, giáo viên mới ở đó ngượng ngùng : “Bé Tông Triết vui mừng chạy tới gọi bố, tôi cứ tưởng chị nhờ bố bé đến đón.”

Đầu óc tôi trống rỗng, vội lấy điện thoại định báo cảnh sát.

Phía sau tôi vang lên tiếng gọi lớn của con trai: “Mẹ!”, trái tim tôi lúc này mới thực sự buông xuống.

“Mẹ ơi, bố dẫn con đi ăn pizza, còn mua gà rán và hamburger cho con nữa, con còn uống cả Coca nữa. Mẹ ơi, con vui lắm!”

Con trai ôm lấy tôi, vui vẻ chia sẻ niềm vui của mình. Tôi nắm tay con, dặn dò các giáo viên trong trường: “Nếu có ai khác đến đón Tông Triết, hãy gọi điện xác nhận với tôi trước.”

Lâm Khiêm nắm tay con, thì thầm với cậu bé: “Hóa ra người khác mà mẹ , lại là bố sao!”

Tôi chẳng buồn khuôn mặt giả vờ dễ thương của Lâm Khiêm, xác nhận rằng giáo viên đã tiếp thu lời dặn, rồi mới dắt con ra khỏi nhà trẻ.

Lâm Khiêm cứ thế lẽo đẽo theo sau tôi.

Tôi đi một mạch đến chỗ đậu xe, đặt con vào ghế an toàn rồi để mẹ tôi, người đã đợi sẵn trong xe để đón cháu, đưa con đi. Sau đó, tôi quay lại đối mặt với Lâm Khiêm, hỏi thẳng: “Anh rốt cuộc muốn gì? Quyền nuôi con thuộc về tôi, không có quyền đón con mà không tôi cho phép.”

Lâm Khiêm giữ lấy cánh tay tôi: “Thiển Hàm, sai rồi. Sau này chúng ta hãy sống tốt với nhau, ba người chúng ta cùng nhau, sẽ không tổn thương em nữa. Xin em, vì con mà cho một cơ hội.”

Tôi lập tức hất tay ta ra: “Anh đang mơ gì thế? Chúng ta đã ly hôn rồi, ai là gia đình ba người với ? Có một kẻ quen thói ngoại như , tôi sợ con tôi tiếp sẽ học theo, sau này cũng chẳng ra gì.

“Cách tốt nhất là chúng ta không còn liên quan đến nhau nữa.”

Mắt Lâm Khiêm đỏ ngầu: “Thiển Hàm, hãy nghĩ đến cảm mười mấy năm của chúng ta, em sao mà nỡ lòng?”

“Chúng ta đã hứa với nhau…”

Tôi không để ta tiếp, cắt lời ngay: “Dừng! Đừng nhắc đến những chuyện quá khứ khiến tôi buồn nôn đó nữa. Nghe thêm một chữ, tôi chỉ muốn nôn.”

Đúng lúc tranh cãi, Thẩm Dữ Mạc với đôi mắt đỏ hoe lao đến.

“Lâm Khiêm!

“Trình Thiển Hàm!

“Hai người có biết xấu hổ không? Trình Thiển Hàm, bây giờ tôi mới là của Lâm Khiêm, có tư cách gì mà ở bên ấy?”

Tôi bật khinh bỉ.

“Chuyện đó thì chịu thôi, trai như con chó, cứ chạy đến trước mặt tôi và con để nịnh nọt.

“Cô không biết quản chó nhà mình, trách ai?”

Thẩm Dữ Mạc trừng mắt Lâm Khiêm: “Tôi vất vả lắm mới giúp điều chuyển về, lại báo đáp tôi thế này?”

Lâm Khiêm đẩy mạnh Thẩm Dữ Mạc: “Nếu không phải vì , sao tôi có thể đến mức nhà tan cửa nát? Cô là một người đàn bà lẳng lơ, còn hy sinh bao nhiêu vì tôi. Những năm qua, nhàn rỗi sao?”

Thẩm Dữ Mạc không chịu thua, cầm túi xách ném thẳng vào người Lâm Khiêm. Tôi không nhịn mà vỗ tay tán thưởng.

Hai người họ giằng co nhau, tôi lấy điện thoại ra quay video, chỉnh sửa đơn giản rồi đăng lên mạng ngay lập tức.

Cư dân mạng, những người vẫn chưa quên họ, thấy video tôi đăng lập tức nhảy vào bình luận.

“Đúng là hiện thực như một câu chuyện báo thù sảng khoái, tận mắt thấy hai kẻ đê tiện đánh nhau.”

“Nếu ngày đó chị không ở bên tên đàn ông tồi kia, chắc gì hai kẻ này đã lằng nhằng đến .”

“Cái gì mà cũ khó quên, chẳng qua là lòng chiếm hữu. Giờ ở bên nhau rồi, hai kẻ ích kỷ này cũng chẳng sống tốt nổi.”

“Khóa họ lại đi!”

Lâm Khiêm và Thẩm Dữ Mạc không thấy những bình luận trên mạng, tôi thì hứng thú theo dõi cảnh họ đánh nhau, như thể là chất kích thích cho họ.

Lâm Khiêm giật lấy túi xách của Thẩm Dữ Mạc, ném mạnh xuống sông hộ thành.

Mắt Thẩm Dữ Mạc đỏ ngầu: “Tôi đã lãng phí bao năm vì , đánh mất cả sự nghiệp và danh tiếng. Anh mơ kẻ quay đầu ư? Mơ đi!”

Thẩm Dữ Mạc nhặt một viên gạch từ dưới đất lên, đập thẳng vào đầu Lâm Khiêm.

Cú đánh của Thẩm Dữ Mạc đủ mạnh để khiến Lâm Khiêm ngã ngồi xuống đất, ôm đầu chửi mắng ta: “Đồ điên! Thẩm Dữ Mạc, là đồ điên! Thiếu thốn cảm thì tìm mẹ mà nhận, đừng bám lấy tôi như châu chấu nữa.”

Không biết câu nào đã kích thích Thẩm Dữ Mạc, ta đứng ngây ra với viên gạch trên tay, rồi bất ngờ giơ viên gạch lên, đập tới tấp vào đầu Lâm Khiêm.

Giống hệt lúc tôi tức giận dùng bàn phím đập vào đầu ta.

Điều khác duy nhất là viên gạch thì có sức sát thương mạnh hơn bàn phím nhiều lần.

Nhìn thấy Thẩm Dữ Mạc mất kiểm soát, tôi lập tức gọi cảnh sát.

Lâm Khiêm đưa vào bệnh viện cấp cứu không qua khỏi, còn Thẩm Dữ Mạc bị bắt ngay tại chỗ.

Là nhân chứng, tôi phối hợp việc với cơ quan điều tra.

Cuối cùng, Thẩm Dữ Mạc bị tuyên án tử hình vì tội cố ý người.

Trước khi bị cảnh sát dẫn đi, Thẩm Dữ Mạc kiệt sức tôi, hỏi: “Giờ thì hài lòng rồi chứ?”

Hài lòng ư? Tôi hài lòng vô cùng.

Những kẻ phản bội lòng chân thành, đáng phải chết.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...