8
Chu Kiều Kiều chạy theo tôi, nghe thấy tôi đến lấy đồ thì tươi rói:
“Mấy hôm trước em bị đứt tay, Thẩm tiên sinh xót lắm, ấy không nỡ để em bị thương nên đã tặng em búp bê may mắn đó rồi.”
“Anh ấy còn con búp bê đó rất giống em, ngốc nghếch đáng , ấy rất thích.”
“Chị Mộng Mộng, chị xem có phải ấy bừa không? Em xinh thế này, sao mà giống cái búp bê xấu xí kia …”
Tôi siết chặt tay, tức giận trừng mắt Thẩm Yến Chiêu, chất vấn:
“Anh dựa vào đâu mà đem đồ của tôi cho người khác?”
“Đó là mẹ tôi cầu phúc cho tôi, lấy tư cách gì mà đem tặng cho người khác?”
Anh ta nhạt, như muốn chọc tức tôi: “Cái búp bê đó là của em à? Xin lỗi, tôi quên mất… tưởng là đồ rẻ tiền không đáng giá gì.”
Chưa kịp để hết câu, tôi đã túm lấy gạt tàn thuốc trên bàn ném thẳng vào đầu .
Thẩm Yến Chiêu không tránh, chiếc gạt tàn thủy tinh đập vào trán , rách da, máu chảy xuống trán.
Chu Kiều Kiều hét lên một tiếng, mắng tôi: “Chị bị điên à? Vì một con búp bê rẻ tiền mà đánh người?”
Cô ta chạy ra ngoài, lát sau quay lại, trên tay là con búp bê của tôi.
Cô ta ném mạnh con búp bê vào tôi, gào lên:
“Của chị đấy, trả chị!”
“Đồ rẻ tiền đến mức vứt đi cũng không ai tiếc, chị tưởng tôi thèm sao?”
“Đừng có điên nữa, cầm lấy đồ của chị rồi cút đi!”
Con búp bê bằng sứ rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh.
Tôi thấy tên mình, ngày sinh của mình… cũng bị vỡ nát.
Giống như sinh mệnh của tôi , có lẽ chẳng còn cách nào cứu vãn nữa.
Bỗng dưng tôi cảm thấy, chắc mình thật sự sắp chết rồi.
Nhưng tôi không muốn chết.
Tôi vẫn chưa kịp gặp lại mẹ.
Tôi sợ bà không gặp tôi, sẽ mãi mãi chờ đợi.
Đầu tôi ù lên một tiếng, tôi giơ tay tát mạnh Chu Kiều Kiều, gần như phát điên mà hét:
“Đó là đồ của mẹ tôi! Tôi đau lòng! Tôi thật sự đau lòng!”
Lời còn chưa dứt, nước mắt đã rơi.
Tôi nhào tới kéo Chu Kiều Kiều, bị Thẩm Yến Chiêu giữ chặt cổ tay, ngăn lại.
Mắt tôi nóng bừng, tôi chằm chằm, vừa khóc vừa .
Tôi mắng : “Anh biết tôi sắp chết rồi mà còn đối xử với tôi như . Thẩm Yến Chiêu, đúng là đồ khốn.”
Anh đưa tay lau nước mắt cho tôi, lại lạnh lùng hỏi ngược:
“Hết đòi bánh kem rồi lại giả bộ sắp chết. An Mộng, đang giỡn mặt tôi đúng không?”
“Cô khỏi phải khóc cho tôi xem, tôi cũng chẳng còn thương nữa đâu…”
Chưa hết câu, một giọt máu rơi xuống tay .
Tôi lại chảy máu cam. Lần này còn nghiêm trọng hơn trước.
Tôi đứng không vững, toàn thân đau đớn, chân mềm nhũn, ngã gục xuống sàn.
Thẩm Yến Chiêu lập tức ôm lấy tôi, hoảng loạn hét lên:
“Gọi xe cấp cứu!”
Anh không gì , chỉ có thể trơ mắt máu từ mũi tôi chảy mãi không dừng, nhuộm đỏ cả áo sơ mi trắng của .
9.
Tôi mê man, trong cơn mơ hồ nghe thấy Thẩm Yến Chiêu đang khóc.
Anh cứ lặp đi lặp lại:
“Tại sao? Tại sao máu không chịu ngừng? Đừng chảy nữa…”
“An Mộng… cầu xin em… đừng dọa như thế.”
Tôi ngửi thấy mùi thuốc sát trùng của bệnh viện.
Tôi nghe bác sĩ với Thẩm Yến Chiêu:
“Lẽ ra ấy có thể sống đến mùa xuân năm sau, hoặc hơn nữa.”
“Nhưng ấy , ấy không còn tiền, không muốn tiếp tục điều trị.”
“Giờ bệnh đã không thể kiểm soát nữa, cũng không còn cần thiết để tiếp tục chữa trị.”
Thẩm Yến Chiêu gằn giọng:
“Ý ông là vợ tôi sắp chết rồi đúng không?”
Không đợi bác sĩ trả lời, đột nhiên hét lớn, giận dữ chửi:
“Tôi muốn vợ tôi sống! Ông chữa thì chữa! Không chữa thì cút đi, tôi đổi bác sĩ khác!”
Hôm đó, Thẩm Yến Chiêu suýt nữa đập cả phòng bệnh.
Anh điên cuồng tìm khắp nơi đội ngũ chuyên gia, rằng dù tốn bao nhiêu tiền cũng phải giữ tôi sống.
Nhưng bệnh nan y, đâu phải cứ có tiền là chữa ?
Thẩm Yến Chiêu cố chấp, không nghe lọt tai lời ai.
Anh muốn đưa tôi xuất viện, ra nước ngoài điều trị.
Anh có tiền, có quyền, rối trong bệnh viện cũng không ai dám ngăn.
Cho đến khi thân nhất của tôi—Lâm Triều Triều—xuất hiện, mang theo di chúc của tôi.
Từ lâu tôi đã lập sẵn giấy ủy quyền, trao cho ấy toàn quyền quyết định thay tôi.
Tôi từng , nếu một ngày nào đó tôi nằm liệt giường, không thể ăn, không thể uống, thì đừng cứu nữa—hãy để tôi ra đi thanh thản.
Cô ấy biết, điều tôi sợ nhất chính là đau đớn.
Triều Triều giơ tay tát thẳng vào mặt Thẩm Yến Chiêu, chỉ tay vào mặt ta, mắng:
“Anh giàu lắm đúng không? Thế lúc trước cái quái gì?”
“Giờ thì ra vẻ hùng, Thẩm tổng, muộn rồi! Không kịp nữa rồi! Cô ấy sắp chết rồi!”
“Anh đừng hòng đưa ấy đi đâu cả, tôi ở đâu thì ấy sẽ ở đó!”
Thẩm Yến Chiêu chằm chằm vào tờ di chúc trong tay Triều Triều, đứng chết lặng.
Rất lâu sau, tôi mới nghe thấy ta nghẹn ngào lên tiếng:
“Lâm Triều Triều, để tôi đưa ấy đi, coi như tôi cầu xin .”
“Tin tôi đi, ấy có thể sống tiếp. Cô ấy nhất định sẽ sống tiếp .”
“Cô ấy không thể chết… nếu ấy chết rồi, tôi phải sao đây…”
Triều Triều , ánh mắt lạnh lùng, giọng cũng lạnh như băng:
“Loại đàn ông máu lạnh như , không ai cần cũng sống rất tốt.”
“Bớt diễn trò sâu đi, vừa khiến người ta buồn nôn, vừa tự mình mất mặt.”
Cô ấy đẩy Thẩm Yến Chiêu ra, ngồi xuống mép giường, nắm lấy tay tôi.
Mới mở miệng, nước mắt đã rơi lã chã.
Cô ấy hỏi tôi:
“Cậu thật sự không muốn sống nữa sao?”
Cô ấy khóc đến mức khiến tôi cũng thấy xót xa, chỉ muốn đưa tay lên, giúp ấy lau nước mắt.
Muốn với ấy rằng, đừng đau lòng vì tôi.
Tôi chỉ là… muốn ngủ một giấc thật dài thật dài.
Ngủ rồi, sẽ không thấy đau nữa.
Cô ấy lại hỏi:
“Cậu thử tỉnh lại thêm một lần nữa không?”
“Là cậu đấy, phải lời tạm biệt cho tử tế, như thế rời đi mới không tiếc nuối.”
“Cậu còn chưa từ biệt mẹ, cũng chưa lời tạm biệt với tớ… sao nỡ rời đi như chứ?”
Nước mắt tôi lại chảy theo nước mắt ấy.
Máy theo dõi sinh mệnh đột nhiên phát tín hiệu, bác sĩ vội bảo Triều Triều tiếp tục chuyện với tôi.
Ông ấy , tôi có dấu hiệu tỉnh lại.
Hôm đó, Triều Triều nắm chặt tay tôi, không uống một ngụm nước nào, cứ thế chuyện không ngừng.
Cô ấy vừa khóc vừa , mà cũng thấy hơi kinh dị.
Ban đầu tôi vốn định chết cho xong, mà bị ấy “quấy rối” thế này, nếu không tỉnh lại dỗ ấy một câu, thì thấy cũng không hợp hợp lý cho lắm.
Tôi cố gắng đấu tranh với cái cơ thể đã mục ruỗng của mình, mãi đến nửa đêm mới từ từ mở mắt ra.
Bạn thấy sao?