Những Ngày Bình Yên [...] – Chương 8

17

Tôi mơ một giấc mơ.  

Trời mưa rất to, Tống Tự như người điên chạy về phía tôi, một người lớn thế kia lại quỳ gối bên cạnh tôi, không ngừng gọi tên tôi.  

Nhưng tôi mệt quá rồi, không muốn trả lời nữa.  

Tôi lại nghe thấy bác sĩ với : “Anh không biết sao? Vợ mang thai rồi.”  

Nhưng bây giờ không còn nữa, đó là việc không thể cứu vãn, cứu ấy đã là kỳ tích rồi.  

Ba mẹ, bè, đồng nghiệp đều vây quanh tôi, bảo tôi mau tỉnh lại.  

Nhưng tôi thật sự quá mệt, quá mệt rồi.  

Đói, đau, những hình ảnh của cuộc đời hiện lên như đèn kéo quân trước mắt tôi, tôi nhớ lại ngày đầu tiên gặp Tống Tự.  

Anh ấy thật sự là một người rất dễ khiến người ta mến.  

Nhưng Tống Tự, tôi có phải đã quá bướng bỉnh không?  

Khi thấy chồng chị Vương bảo vệ chị ấy, tôi không thể ngăn mình nghĩ, nếu là , liệu có bảo vệ tôi như thế không?  

Anh đã từng với tôi rằng, sẽ cứu tôi trước mà.  

Anh đúng là kẻ dối.  

...  

Tiếng máy móc kêu tích tắc.  

Mọi bộ phận trên cơ thể tôi đều đau thấu tim, tôi chớp chớp mắt, trần nhà bệnh viện vẫn trắng nhợt như mọi khi.  

“Vân, Vân Vân, con tỉnh rồi, tốt quá, mẹ đi gọi bác sĩ!”  

Tiếng ghế ma sát với sàn vang lên khi mẹ tôi vội vã đứng dậy, tôi trở lại thực tại, phòng bệnh đã không còn ai nữa.  

Mẹ tôi, vẫn luôn sốt sắng như mọi khi.  

Bác sĩ mặc áo blouse trắng nhanh chóng đến, hỏi tôi rất nhiều câu hỏi về trạng của bản thân, tôi nghiêng đầu thấy mẹ tôi đứng ở góc tường lén lau nước mắt.  

Khiến tôi cũng muốn khóc.  

“Thôi nào, thôi nào, đây là chuyện tốt, con đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm rồi mà, trời ơi, hai mẹ con nhà này đúng là...”  

Ba tôi đứng phía sau an ủi, cố gắng khuấy bầu không khí dù không mấy thành thạo.  

“Vân Vân, lần này con thật sự thoát chết, ôi trời, ba yên tâm rồi...”  

“Con biết không, mấy ngày nay mẹ luôn cầu nguyện Quan Âm Bồ Tát, thật sự Bồ Tát đã phù hộ, may mắn quá, may mà con không sao...”  

“Haizz, sau này con có thể sinh thêm đứa nữa, không sao cả, không trách con đâu, chỉ cần con không sao là tốt rồi.”  

“Mẹ cho con chén cháo nhuyễn, bác sĩ chỉ ăn đồ mềm trước, đây, mẹ thổi cho con.”  

...  

Sau đó, có rất nhiều người đến thăm tôi.  

Hầu hết là bè và người thân, thân chơi với tôi từ nhỏ vừa gặp tôi đã ôm lấy tôi khóc nức nở, suýt nữa còn đè trúng xương sườn chưa lành của tôi.  

“Vân Vân, tớ nhớ cậu lắm, ô ô ô.”  

Tôi đưa tay lau nước mắt trên má ấy.  

“Tụi mình đều biết chuyện tên khốn Tống Tự rồi, mẹ cậu chất vấn tại sao ta không cùng cậu đến Tĩnh Huyện, ai ngờ ta lại chạy đi truyền m.á.u cho cũ.”  

“Hừ, theo tớ, cũ c.h.ế.t rồi thì tốt.”  

“...”  

“Tụi mình đã đuổi tên khốn Tống Tự đi rồi, không có sự cho phép của cậu, bọn tớ sẽ không để ta gặp cậu đâu, Vân Vân, mấy ngày nay cậu cứ an tâm dưỡng bệnh.”  

“Đừng để tên khốn đó cậu tức giận.”  

...  

Thật ra cũng tốt, tôi không muốn gặp ta.  

Ít nhất là không phải bây giờ, tôi sợ rằng khi gặp , tôi sẽ cảm thấy tủi thân vô cùng.  

Những ngày này tôi đều ngủ li bì, đến tối lại không ngủ .  

Tôi nằm trên giường, tay lại vô thức đặt lên bụng.  

Ở đó có một vết rạch lớn, mẹ tôi nghe nhẹ nhàng, tôi biết, với vết thương lớn thế này, khả năng tôi sinh nữa là rất thấp.  

Tôi lại lặng lẽ rơi nước mắt.  

 

18

Tống Tự đồng ý ly hôn.  

Tôi biết chắc chắn sẽ đồng ý, luôn chiều chuộng tôi, bất kể cầu nào, cuối cùng cũng không thể không đáp ứng.  

Ngày chúng tôi đăng ký kết hôn, thời tiết cũng không tốt lắm.  

Hôm nay cũng , mây đen dày đặc.  

Làm xong thủ tục, hỏi tôi về nhà bằng cách nào.  

Tôi sẽ gọi xe.  

“Để đưa em một đoạn nhé.”  

“Không cần đâu, không cùng đường, Tống tiên sinh.”  

“…”  

Anh khẽ, lặp lại câu của tôi.  

“Vân Vân, em chưa bao giờ gọi là Tống tiên sinh.”  

“…”  

Ngày chia tay ấy, đã gì với ấy?  

Tôi không biết là do tôi không nhớ rõ, hay cố ý quên đi.  

Trong tiếng Trung, “tái kiến” có nghĩa là sẽ gặp lại lần nữa.  

hôm ấy, tôi hình như đã không câu đó.  

Tôi chỉ tạm biệt.

19

Vào kỳ nghỉ Tết, tôi đã đi Dali, Vân Nam một lần.  

Nơi đó thật sự rất tuyệt, khách sạn thể thao điện tử chỉ 300 đồng cho ba đêm, từ cửa sổ có thể thấy dãy núi Thương Sơn với 19 đỉnh núi quanh năm tuyết phủ.  

Tôi đến quán bar nhạc sống mở cửa vào lúc hoàng hôn, bé bán hoa với một bó hồng cầu vồng tươi rạng rỡ bước đến tôi.  

Tôi mua một bó, định mang về khách sạn chụp ảnh rồi đăng lên mạng xã hội.  

“À đúng rồi, chị ơi, cái này cho chị nè.”  

Cô bé lục lọi trong túi bên cạnh, không ngờ còn kiêm thêm nhiều việc khác.  

“Bức thư này đã gửi đi nhiều nơi rồi, hôm nay cuối cùng cũng đến kịp chuyến đi của chị.”  

“Đây là duyên phận đó, chúc chị hôm nay may mắn!”  

“…”  

Tôi trở về khách sạn, từ từ mở bức thư ra.  

Chữ của Tống Tự.  

Xấu như gà bới.  

Đến mức chỉ cần thoáng qua tôi đã nhận ra ngay, tôi biết hồi đại học học ngành khoa học tự nhiên, vốn không quá quan tâm đến chữ viết.  

May mắn là viết rất chậm, tôi đọc cũng có thể hiểu đại khái.  

…  

“Vân Vân, đây là bức thư thứ ba mươi mốt viết cho em.”  

“Mấy bức trước đều xé đi rồi, chữ quá xấu, mà cũng không vừa ý.”  

“Em đừng chê nha, đây là sau khi luyện viết cả quyển vở chữ mẫu đấy.”  

“Gần đây dính vào thói quen xấu là hút thuốc, có lẽ là vì không ai kiềm chế nữa, và mọi người xung quanh đều hút, thế là hút rất nhiều.”  

“Nhưng em yên tâm, trước khi viết thư cho em không hút, sẽ không để mùi thuốc dính lên giấy đâu.”  

“Anh từng nghĩ rằng trong cuộc đời, sẽ chẳng có gì để hối hận mãi mãi, mãi đến khi gặp em.”  

“Mỗi đêm, mỗi đêm trong mơ đều nghĩ, nếu hôm ấy cùng em lên núi thì tốt biết bao.”  

“Anh nhất định có thể bảo vệ tốt cho em, bảo vệ tốt cho con của chúng ta, …”  

“Xin lỗi em, có lẽ em rất ghét quá nhiều 'nếu như'.”  

“Em không thích người đàn ông quỳ xuống cầu xin em, biết mà.”   Em hồn nhiên rồi em sẽ bình minh!

Đây là công sức của team mèo con lười học, chúc các đọc truyện vui❤️

“Em không thích dây dưa, biết.”  

“Anh không thể cho em gì nữa, em em hận , có thể gì đây, chỉ có thể chấp nhận.”  

“Dù chỉ là sự hận, cũng có thể giúp ở lại trong lòng em một thời gian đúng không?”  

“Dạo gần đây thường không hiểu nổi tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này.”  

“Sau này nghĩ thông rồi.”  

“Cuộc đời luôn có những nuối tiếc, luôn có những hối hận, luôn có những sự trùng hợp xui xẻo.”  

“Lần trước đi uống rượu với bè, uống quá chén, đầu đập vào kính.”  

“Bạn bè cứ liên tục gọi tên em, hỏi em tại sao.”  

“Nói thế, có lẽ vẫn chưa buông bỏ .”  

“Anh có chút nhớ em, có lẽ là vì luôn nhớ đến chiếc cốc đánh răng của em để bên cạnh , lại mua một cái để đặt ở đó.”  

“Khi em chuyển đi, em quên mang theo chậu hoa em trồng.”  

“Anh tốn chút thời gian mà vẫn không chăm sóc tốt cho nó, bây giờ thì nó cũng sống lay lắt.”  

“Anh nghĩ, đến nước này rồi mà không nỡ rời xa em thì thật nực , vẫn viết bức thư này.”  

“Con người ta, đôi khi thật mâu thuẫn.”  

“Vậy nên, bao dung cho một chút nhé, nhớ em đến phát điên rồi.”  

“Anh nghe ngóng từ bè, em đã chuyển sang công việc phải điều nhiều nơi, giống như đang trốn tránh .”  

“Thôi kệ, miễn em vui là . Công việc của không thay đổi, gần đây thăng chức, tiệm bánh su kem gần nhà cũng đóng cửa rồi, không còn cách nào tự lừa mình rằng sẽ đợi em về mua bánh cho em nữa.”  

“Viết nhiều quá, chắc em chán rồi, trước đây cũng , những đoạn dài em đều lười đọc tiếp.”  

“Vân Vân, vẫn muốn với em, em.”  

“Có một điều là, cho dù em xuất hiện trong đời vào thời điểm nào, cũng sẽ em.”  

“Em hận , đó là bản năng.”  

“Nhưng em cũng .”  

(Toàn văn hoàn)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...