13
"Tống Tự, công ty em tổ chức đi leo núi ở huyện Tĩnh, có thể mang người nhà theo, có muốn đi không?"
Tôi vừa giơ cái xẻng nấu ăn vừa bước ra phòng khách, Tống Tự đang dựa vào ghế sofa việc.
"Đi chứ, vợ ."
Anh ấy toe toét, giơ tay véo nhẹ má tôi.
Sau chuyện đó đã qua một thời gian, Tống Tự đang cố gắng để tôi quên đi những điều không vui kia, tôi biết điều đó.
Và tôi cũng dần cảm thấy cuộc sống đang chuyển biến theo hướng tốt hơn, một phần vì không còn ai xen ngang vào mối quan hệ của chúng tôi, một phần khác là từ chính bản thân tôi.
Tôi có một tin vui muốn với Tống Tự.
…
Tối hôm đó, Tống Tự đang thu dọn hành lý cho chúng tôi, tôi thì chậm chạp đứng ở cửa phòng.
"Tống Tự!"
Tôi vẫy tay gọi ấy, ấy nhướn mày và bước đến trước mặt tôi.
"Ừ?"
Người cao ráo, đầy tinh nghịch, ép tôi sát vào cánh cửa.
"Em vốn có một chuyện muốn với ."
Tôi khẽ ho một tiếng.
"Nhưng bây giờ… phải xem biểu hiện của thế nào đã." Em hồn nhiên rồi em sẽ bình minh!
Đây là công sức của team mèo con lười học, chúc các đọc truyện vui❤️
"Được , xem biểu hiện ra sao." Anh ấy xoa đầu tôi, hỏi xem còn cần mang theo gì nữa không.
Một lý do khác tôi muốn dẫn Tống Tự đi cùng là vì ấy sẽ giúp tôi thu xếp hành lý.
Tôi phải thừa nhận điều này.
Sự ngăn nắp của ấy luôn tốt hơn việc tôi nhét bừa đồ đạc vào vali.
14
Vì đây là hoạt do đơn vị tổ chức nên có khá nhiều gia đình tham gia.
Có người còn mang theo con nhỏ, như chị Vương ở bàn việc cạnh tôi, con của chị ấy vừa mới vào mẫu giáo, đội một chiếc mũ nhỏ xinh trông rất đáng .
"Em lúc nào cũng thích trẻ con à?"
Tôi vừa với cậu bé, vừa nghe Tống Tự ở phía sau nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc dài của tôi.
"Em lúc nào cũng thích mà, còn thì sao? Anh có thích trẻ con không?"
Tôi quay lại ấy.
"Anh thích. Đặc biệt là…"
"Nếu đó là con chúng ta."
"…"
Đường đến huyện Tĩnh không dài lắm, chúng tôi phải chờ xe buýt. Dù đã bôi kem chống nắng, tôi vẫn cảm thấy nắng có phần gay gắt. Tôi vừa giơ tay che nắng, Tống Tự đã mở ô che trên đầu tôi.
Anh tôi với ánh mắt sáng như có sao, trông như thể "Tôi hiểu vợ mình nhất mà".
Tôi vừa định trêu chọc vài câu, thì một chiếc taxi đột ngột dừng lại trước mặt chúng tôi. Nó dừng lại quá bất ngờ, đến mức tài xế suýt trượt bánh.
Một người phụ nữ loạng choạng bước xuống xe, xông tới định nắm lấy cánh tay Tống Tự.
"Ê... gì , là ai?"
Nơi này khá đông người, tiếng nhanh chóng thu hút mọi người xung quanh.
"Tống Tự, theo tôi đi một chuyến."
Người phụ nữ kéo tay , tôi không nhận ra ta, vẻ mặt của Tống Tự, rõ ràng ấy biết ta. Người phụ nữ có vẻ rất lo lắng, Tống Tự vẫn đứng yên không nhúc nhích.
"Kiều Tư Hân nhảy lầu rồi!"
Tim tôi giật thót.
Cái tên này xuất hiện, chắc chắn chẳng có chuyện tốt đẹp.
"Bây giờ đã cứu xuống, cần truyền m.á.u gấp. Anh biết ấy là nhóm m.á.u RH âm tính, bây giờ ngân hàng m.á.u không có m.á.u để điều phối."
"Giờ chỉ có mới cứu ấy thôi, Tống Tự!"
Tôi biết Tống Tự cũng có nhóm m.á.u hiếm, nhóm m.á.u RH âm tính, hay còn gọi là m.á.u gấu trúc.
Kiều Tư Hân nhảy lầu... Tại sao ấy lại ? Có phải vì Tống Tự không? Trong đầu tôi lúc này rối tung rối mù.
Tống Tự im lặng đứng đó, mặc cho kia kéo, vẫn không nhúc nhích.
Người phụ nữ quay đầu tôi, rồi đột ngột quỳ xuống trước mặt tôi.
"Cô là vợ của Tống Tự phải không? Xin chào, tôi là chị của Kiều Tư Hân. Tôi biết em tôi đã nhiều điều sai trái, giờ chỉ có Tống Tự mới cứu nó..."
"Tôi xin , xin đấy, đừng chấp nhặt những chuyện nhỏ nhặt với em tôi, hãy để Tống Tự truyền m.á.u cho nó... Đây là cứu người mà…"
Người phụ nữ quỳ gối trước mặt tôi cầu xin không ngừng, càng lúc càng có nhiều người đứng xem.
Đầu óc tôi như bị bao phủ bởi một màn sương mù dày đặc, tiếng khóc của ấy liên tục đập vào tim tôi, rõ ràng là sẽ không chịu rời đi nếu chưa đạt mục đích.
Rất lâu sau, tôi mới nghe thấy giọng của Tống Tự.
"Tôi sẽ đi với ."
Giọng trầm thấp, nhẹ nhàng. Nhưng không thể chối từ.
Người phụ nữ bật dậy trước mặt tôi, nước mắt chưa kịp lau khô đã nở nụ .
Tống Tự cúi người bước vào xe, từ đầu đến cuối không hề tôi.
Tôi ngây người chiếc taxi phóng đi. Và bất chợt nhớ ra tin vui tôi luôn giấu kín trong lòng, chưa kịp với Tống Tự.
Tôi đã mang thai.
Nhưng ấy không hề hay biết.
Sau này, ấy cũng chẳng còn cơ hội để biết nữa.
Bạn thấy sao?