Những Ngày Bình Yên [...] – Chương 5

10

Gần đây, những lời đồn đại trong hành lang về tôi bắt đầu truyền đến tai tôi.

Hàng xóm xung quanh dường như đều đang rằng tôi là kẻ thứ ba.

Chuyện từ trên trời rơi xuống này, tôi không biết có phải do " cũ" kia giở trò hay không.

Sáng thứ bảy, sau khi đi mua đồ về nhà, tôi bất ngờ bị một đứa trẻ va phải.

"Mẹ tôi là hồ ly tinh quyến rũ người khác."

Đứa trẻ lè lưỡi với tôi rồi chạy đi.

"…"

Tôi mang theo cảm giác vô cùng khó chịu và bất ngờ lên lầu, liền thấy một người phụ nữ đang đứng trước cửa nhà.

Đó là lần đầu tiên tôi kỹ Trác Tư Hân trông như thế nào.

Bạn cũ của Tống Tự còn đẹp hơn tôi tưởng tượng.

Vẻ đẹp yếu đuối, mong manh như thể chạm vào sẽ vỡ vụn.

Có lẽ ấy thực sự nghĩ rằng mình có khả năng giành lại Tống Tự.

"Tránh ra."

Tôi liếc ta, giơ tay chuẩn bị mở khóa vân tay.

"Tôi không muốn gổ với , vì , Trần tiểu thư, có thể nhường Tống Tự cho tôi không?"

Giọng điệu của ấy giống hệt như trong điện thoại, yếu ớt đầy kiêu ngạo.

Tôi thở dài, "Tôi đã với rồi, không thể đâu."

"Anh ấy là mối đầu của tôi, ấy tôi đến sống chết, có gì, nghĩ có thể cướp ấy khỏi tôi sao?"

Cô ta kích , mắt bắt đầu đỏ lên.

"Xin lỗi nhé, tôi có giấy đăng ký kết hôn với ấy."

Tôi không có ý định chọc vào nỗi đau của ta, rõ ràng câu này là một cú đánh nặng nề đối với ấy.

Cô ta run rẩy rồi đột nhiên trở nên điên cuồng.

"Tại sao, tôi đã mất hết mọi thứ rồi, tại sao vẫn phải cướp A Tự khỏi tôi?"

"Anh ấy là của tôi, ấy là của tôi..."

Cô ta lẩm bẩm không ngừng, tôi bắt đầu thấy phiền. Đúng lúc đó, cửa nhà mở ra. Tôi định bảo ta đừng khóc lóc trước cửa nhà tôi nữa.

Ai ngờ ta đột nhiên ngã ngửa ra sau, "A! Cô đẩy tôi..."

Rồi bắt đầu khóc lóc thảm thương.

Cú ngã đó có vẻ đau, tôi định đỡ ta dậy và hỏi có cần tôi giúp đặt lịch khám bác sĩ khoa thần kinh không thì phát hiện ra một góc áo sơ mi trắng.

Tống Tự không biết đã đứng sau chúng tôi từ lúc nào, còn tiện tay giúp tôi xách đống đồ ăn trong tay.

Không thể nào! Thế kỷ 21 rồi.

này vẫn còn chơi chiêu này sao?

 

11

Tống Tự chỉ cúi đầu, lấy rau trong tay tôi và hỏi: "Tối nay ăn gì?"

Hoàn toàn phớt lờ ta.

Người phụ nữ ấy không thể tin , trừng mắt chúng tôi. Tống Tự vòng tay ôm eo tôi, đẩy tôi vào trong nhà.

"Đợi đã! Tống Tự!" Người phụ nữ đột ngột đứng dậy, nắm lấy cổ tay của Tống Tự.

"Anh thực sự không cần em nữa sao?"

Đôi mắt ta đỏ hoe, môi run rẩy không ngừng. Cô ấy không còn muốn giả vờ nữa, đã đến lúc đặt hết hy vọng vào canh bạc cuối cùng.

"Anh đã từng sẽ không bao giờ rời xa em mà."

"Tống Tự, chỉ có mới cứu em..."

Đó là lần đầu tiên tôi thấy sự khó chịu hiện rõ trên khuôn mặt Tống Tự.

Người luôn với tất cả, như một mặt trời nhỏ ấm áp, lại có thể mất kiểm soát trước một người phụ nữ.

Anh ấy mạnh mẽ giật tay ra khỏi tay ta.

"Kiều Tư Hân, có thể trưởng thành một chút không?"

"Có những việc phải tự mình đối mặt, tôi đã không còn là người có thể cứu từ lâu rồi."

"Còn nữa, đừng quấy rối vợ tôi."

Cửa nhà khép lại ngay lúc tôi tận mắt thấy ta từ từ ngồi sụp xuống.

Vẻ mặt thất thần, ta đột ngột ngẩng đầu lên tôi, trong đôi mắt ấy rực cháy ngọn lửa hận thù. Em hồn nhiên rồi em sẽ bình minh!

Đây là công sức của team mèo con lười học, chúc các đọc truyện vui❤️

 

12

"Em bị dọa rồi sao?"

Cửa đã ngăn cách mọi thứ bên ngoài, tôi vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại. Anh ấy ôm tôi vào lòng, tôi để yên cho ấy ôm, tay ấy nhẹ nhàng vuốt tóc tôi từng chút một.

"Xin lỗi, Vân Vân."

"…"

Tôi chăm xuống sàn nhà, đột nhiên cảm thấy mũi cay cay.

"Tống Tự, cho em biết, quyết định kết hôn với , thật sự là đúng đắn chứ?"

Anh ấy khựng lại một lúc, gần như ôm chặt tôi hơn vào lòng.

"Anh sẽ không để em rời đi đâu."

Kiều Tư Hân vẫn luôn thường xuyên quấy rối Tống Tự, điều đó tôi biết.

Cuối cùng, hình như là phải gọi đến 110 mới có thể giải quyết mọi chuyện, từ sau lần đó, Kiều Tư Hân biến mất khỏi cuộc sống của chúng tôi một thời gian dài.

Tôi cũng nghe từ bè cũ của Tống Tự một chút về hình trước đây của họ.

Bố mẹ của Tống Tự không hài lòng với Kiều Tư Hân.

Nhưng Tống Tự chưa từng nghĩ đến chuyện chia tay với ấy, là ấy đã tự ngã vào vòng tay của một ông chủ lớn trước.

Từ đó, Tống Tự trở nên chán nản, gia đình ấy mới sắp xếp cho chúng tôi gặp nhau qua một buổi xem mắt.

Vì thế, có lẽ cũng không trách Kiều Tư Hân vì nghĩ rằng mình sẽ thắng.

Thậm chí cuộc gặp gỡ giữa tôi và Tống Tự, cũng nhờ vào ấy.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...