Những Ngày Bình Yên [...] – Chương 4

7

Tống Tự trở về, còn tiện thể mang theo bữa sáng cho tôi.  

Toàn là những món tôi thích ăn, ấy vẫn luôn nhớ rất rõ sở thích của tôi.  

Tôi cầm đũa khuấy đĩa đậu hũ khô, mím môi ngẩng đầu vài lần, đưa tay vén lọn tóc sắp rơi vào bát canh của tôi ra sau tai.  

"Em muốn hỏi gì à?"  

"Tống Tự. Tối qua, có người liên tục gọi cho ."  

"Em... đã nghe máy."  

Dù là vợ chồng, không có nghĩa là chúng tôi không có chút riêng tư nào.  

Bình thường, chúng tôi cũng không kiểm tra điện thoại của nhau, nên khi ra điều này, tôi có chút không chắc chắn.  

Anh không tỏ ra ngạc nhiên, chỉ ậm ừ một tiếng.  

"Là ai ? Bạn cũ của phải không?" Tôi ngẩng đầu .  

Anh cúi mắt xuống, tôi không hiểu, tại sao vào lúc này lại không muốn tôi.  

"Đúng ."  

"Hôm qua... ấy đến tìm sao?"  

"Ừ."  

...  

Tôi và Tống Tự luôn rất ăn ý với nhau.  

Nên khi như , tôi cũng mơ hồ cảm nhận .  

Cô ấy với có lẽ rất đặc biệt, không phải kiểu đặc biệt thông thường.  

Tự nhiên trong lòng tôi nảy sinh một ý nghĩ xấu xa muốn chọc vào nỗi đau của , như , tôi lại càng muốn hỏi.  

"Sao hai người chia tay ?"  

Anh ngẩng đầu tôi, có chút bất đắc dĩ.  

"Vì ấy sức khỏe không tốt, bố mẹ không chấp nhận ấy."  

"Vậy là hai người bị ép chia tay à?"  

Tôi rồi tự bật , không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy chua xót.  

"Vân Vân."  

"Đừng như ."  

Ánh mắt có chút bối rối trong khoảnh khắc, đưa tay xoa nhẹ hai cái lên đầu tôi.  

"Em là vợ của , người đầu tiên nghĩ đến chỉ có thể là em."  

...  

Tôi từng nghĩ rằng, những lời thề non hẹn biển là thứ vô dụng nhất trên đời.  

Nhưng sau này tôi mới nhận ra, khi gặp người mình , điều muốn chẳng qua chỉ là một chút hi vọng.  

Chỉ là một lời hứa hẹn dù hư vô, để trái tim bồn chồn ấy không còn bất an nữa.

 

8

Tôi có dự cảm rằng chuyện về cũ của Tống Tự sẽ không dễ dàng chấm dứt như . Quả nhiên, đến giờ nghỉ trưa, tôi nhận một lời mời kết . Thông tin xác nhận là: "Xin chào, tôi là cũ của A Tự, chúng ta có thể chuyện không?" Em hồn nhiên rồi em sẽ bình minh!

Đây là công sức của team mèo con lười học, chúc các đọc truyện vui❤️

Có gì mà phải chứ.

Tôi liền chụp màn hình và gửi cho Tống Tự, ấy vẫn như mọi khi, trả lời ngay lập tức: "Sao không nghỉ trưa đi?"

... Người này, lại đang đánh trống lảng.

"Tống Tự, cũ của gửi lời mời kết cho em rồi."

"Đừng quan tâm đến ta."

...

Tôi không nhắn tin lại cho Tống Tự nữa, vẫn chấp nhận lời mời kết của ấy. Chưa bao lâu, ấy đã nhắn tin cho tôi: "Cô có thể ly hôn với A Tự không?"

...

 

Cả đời tôi chưa từng thấy một người cũ nào đến trực tiếp cầu người hiện tại ly hôn như .

Vừa ngạc nhiên vừa buồn , tôi lại chụp màn hình và gửi cho Tống Tự. Anh ấy trả lời tôi bằng ba dấu chấm, kèm theo: "Ngoan, xóa ta đi, nghỉ trưa đi, không?"

... Điều đó chắc chắn là không thể.

"Cô dựa vào đâu mà nghĩ rằng tôi sẽ ly hôn với Tống Tự chỉ vì một lời của ?"

Tôi tiếp tục nhắn tin cho cũ kia.

"Bởi vì người ấy là tôi, không phải ."

...

Giọng điệu kiêu căng của ta khiến tôi cảm thấy vô cùng khó chịu, c.h.ế.t tiệt là phản ứng của Tống Tự đêm qua khiến tôi cảm thấy điều đó thật sự có thể xảy ra.

Chiều gần hết giờ , Tống Tự nhắn tin với tôi rằng hôm nay ấy phải thêm giờ, bảo tôi về trước. Điều này càng khiến tôi cảm thấy bất an hơn.

"Anh đến đón em." Tôi gọi điện thoại cho ấy.

"Hôm nay mấy bộ phận có vấn đề, phải họp xử lý, em về trước không, vợ ?"

Từ trong điện thoại, tôi thực sự có thể nghe thấy tiếng ồn ào, ấy có lẽ thực sự đang tranh thủ thời gian để nghe điện thoại của tôi, phía sau còn có người đang gọi tên .

"Anh có phải là hẹn hò với cũ không đấy! Tạm biệt!" Tôi gác máy ngay lập tức.

Không đến đón thì không đến, hừ!

Tôi bực bội hừ một tiếng, ấy không đến đón tôi, tôi cũng không muốn về nhà nữa.

May mắn thay, đồng nghiệp chuẩn bị tổ chức một bữa tiệc, tôi liền đi theo họ đến quán nướng.

Cả đám đông ồn ào náo nhiệt, tôi bị ép ngồi trong góc, cảm giác chán chường. Thỉnh thoảng tôi lại mở điện thoại, không có gì cả.

Trước đây, mỗi lần tôi gác máy ấy như , ấy đều gọi lại để dỗ dành tôi.

Nhưng hôm nay, không có gì.

Từ đầu đến cuối không có gì cả.

 

9

Tôi cảm nhận có một bóng người đứng trước mặt mình.

Đầu óc mơ màng, tôi cố gắng rõ người đó là ai dù thế nào cũng không ngẩng đầu lên .

May mắn thay, người đó ngồi xổm xuống trước mặt tôi.

Tôi nheo mắt, cố gắng tập trung vào đôi mắt đen của ấy, cho đến khi ấy giơ một ngón tay lên chạm vào trán tôi.

"Em uống bao nhiêu rượu rồi ?"

Sau đó ấy nhặt lên chai bia rỗng trên bàn để xem.

"Budweiser à? Không phải em không thích uống Budweiser nhất sao?"

"Uống nhiều như , ngày mai chắc là muốn xin nghỉ rồi nhỉ?"

Anh ấy kéo tôi đứng dậy, ôm tôi vào lòng, tôi liền kéo áo ấy lên và ngửi thử, không có mùi nước hoa của phụ nữ.

"Tại sao đến đây?"

"Đến tìm em." Anh ấy trả lời bình thản.

Tôi có nhiều điều muốn hỏi , tôi không biết bắt đầu từ đâu. Ví dụ như tại sao không gọi điện thoại dỗ dành tôi trước, nghĩ đến điều đó lúc này thật sự quá trẻ con.

Tôi rút mình ra khỏi vòng tay ấy, ấy liền nắm tay tôi theo cách khác.

Mười ngón tay đan vào nhau.

"Anh lái xe đến à, Tống Tự?"

"Ừ."

"Em hơi say xe."

"Chứng bệnh mới xuất hiện hôm nay à?"

"… Em luôn bị say xe sau khi uống rượu mà!"

Ừ, tôi cảm thấy nhẹ nhàng bay bổng, sau đó tôi nhận ra rằng mình thật sự bị ấy bế lên.

"Tống Tự!"

Cảm giác mất trọng lực khiến tôi phải ôm lấy cổ ấy, tay ấy đặt trên eo tôi.

"Say xe. Anh bế em đi bộ về có không?"

"…"

"Này, Tống Tự."

"Ừ?"

"Nói gì đó đi."

"Em muốn nghe gì?"

"Chuyện của cũ của ."

Có lẽ ấy đã biết trước tôi sẽ hỏi chuyện này, nên không có gì bất ngờ.

"Chuyện ngoài những gì đã kể thì không có gì để nữa."

"Anh và ấy cùng rơi xuống nước, sẽ cứu ai trước?"

"Cứu em."

"Cứu em trước à?"

"Chỉ cứu em, ấy không cứu, chưa?"

"…"

Gió đêm có chút lạnh, tôi rụt người lại. Tôi không thích mùi rượu trên người mình, Tống Tự lại thơm mát.

"Đưa áo khoác của cho em."

"Lạnh à?"

"Ừ."

Anh ấy đặt tôi xuống, ngồi xổm trước mặt tôi, kéo khóa áo khoác của ấy lên đến tận cổ cho tôi.

Tôi cúi đầu ấy. Trên trán có những giọt mồ hôi lấm tấm.

"Để cõng em nhé?"

Anh ấy bước đến trước mặt tôi, chuẩn bị cúi xuống, tôi kéo tay ấy lại.

"Thôi đi, em tự đi ."

"Ồ, sao thế, thương chồng rồi à?"

Giọng điệu của ấy pha chút trêu , tôi bị ấy chọc cho đỏ cả mặt, nhanh chân bước về phía trước.

Anh ấy đuổi theo tôi từ phía sau, đưa tay vò rối tóc tôi vài cái.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...