Tôi nhất thời cảm thấy đầu óc choáng váng, tôi gọi điện cho mẹ tôi, mẹ tôi không nghe máy.Tôi lại hít sâu một hơi, vừa đi vừa gọi điện cho ba tôi.“Ba, ba đến nhanh lên! Mẹ con đã nhờ người bắt con rắn của con đi bán rồi.”Giọng tôi nghẹn ngào ngay khi vừa mở miệng.Ba tôi cũng giật mình, vội vàng an ủi tôi: “Con đừng sợ, bây giờ ba đến ngay.”Hôm đó tôi không gọi cho mẹ tôi, thậm chí không biết tìm ở đâu, vừa khóc vừa đến Sở Công an.Sau đó cảnh sát đi cùng tôi đi tìm mẹ tôi, ban đầu mẹ tôi vẫn im lặng không , sau đó bị ép hỏi nhiều quá: “Nó nuôi rắn, nhỡ con rắn đó cắn nó thì sao, tôi là mẹ nó, tôi nằm mơ cũng sợ nó bị cắn, con , con không thể nuôi con rắn đó…”Lúc đó tôi thật sự suy sụp đến cực điểm, Tiểu Bắc của tôi tôi nuôi lớn từ bé xíu trên lòng bàn tay cho đến bây giờ, tôi đã nuôi gần hai mươi năm rồi!Sau đó tôi không hỏi nữa, cầm lấy chiếc ghế bên cạnh đập vỡ bàn trà kính nhà bà: “Lý Thời Lan, nếu tôi không tìm thấy con rắn của tôi thì tôi sẽ g.i.ế.c bà.”Tôi cầm ghế đập vỡ bàn trà xong, lại điên cuồng đập bà, cảnh sát phía sau vội vàng kéo tôi lại.Tôi không buông tay, lại nhặt một mảnh kính lớn, hôm đó ồn ào rất lâu, mẹ tôi bị dọa đến mức mặt mày tái nhợt, sau đó bị người ta hỏi mới đã bán cho ai.Ba tôi đưa tôi đi tìm Tiểu Bắc đến tận rạng sáng, Tiểu Bắc nằm trong lồng, toàn thân đầy máu.Người bắt rắn Tiểu Bắc giãy giụa quá dữ dội, đã tiêm thuốc mê, khi tôi ôm nó về nhà, con rắn nhỏ vẫn còn đang hôn mê.Tôi lau vết m.á.u đó, nước mắt lại rơi xuống.“Ba.”“Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa, con đừng sợ, không sao đâu, Tiểu Bắc không phải rắn bình thường, sao dễ dàng xảy ra chuyện , bây giờ chúng ta đến bệnh viện thú y.”Tìm rất lâu, không có bệnh viện nào khám , sau đó ba tôi nghiến răng đưa tôi về làng tìm một ông thầy lang băm để xem.Ông thầy lang băm đó con rắn rồi lại tôi, sắc mặt có vẻ kỳ lạ, cuối cùng đưa cho tôi một ít thuốc.“Cái này uống trong, cái này bôi ngoài.”Tôi gói giấy và lọ thuốc nhỏ không ghi gì cả, không nhịn hỏi một câu: “Đây là thuốc gì ạ?”Ông thầy lang băm hơi dừng lại, cuối cùng vẫn lên tiếng: “Bột ibuprofen và povidone-iodine.” ( thuốc chống viêm và sát khuẩn)“…”Nhìn ánh mắt ngơ ngác của tôi, ông thầy lang băm lại .“Cô bé à, vẫn nên tin vào khoa học, hơn nữa con rắn nhà cháu thì nghiêm trọng, thực ra chỉ là vết thương ngoài da, không bôi thuốc thì qua hai ngày cũng khỏi thôi, kê cho cháu một ít để cháu yên tâm, yên tâm đi! Không sao đâu.”12Tiểu Bắc tỉnh dậy, thấy tôi thì giật mình, đưa ngón tay ra, lau nước mắt nơi khóe mắt tôi.“Sao em lại khóc?”“Đau không?”“Cũng tạm, không sao, em đừng lo lắng, chỉ là còn nhỏ, cơ thể vẫn tốt hơn con người rất nhiều.”Anh hơi dừng lại rồi , “Đừng sợ! Kiều Nam, sẽ không rời xa em đâu.”Sau khi Tiểu Bắc đỡ hơn một chút, mẹ tôi lại đến, tôi không cho bà vào nhà, gặp bà ở dưới lầu.Bà như mọi khi: “Con , lần trước là mẹ sai rồi, lần này mẹ đến là muốn hỏi con, con và Bùi Hằng chuyện thế nào rồi?”“Con có trai rồi.”Mẹ tôi sững người, hồi lâu mới cố gắng nặn ra một nụ : “Con bé này, sao không sớm, người như thế nào? Rảnh rỗi thì dẫn về cho mẹ xem thử?”Tôi im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn lên tiếng: “Con không muốn cho mẹ gặp ấy.”Sắc mặt mẹ tôi lập tức cứng đờ, sau đó cau mày tôi.“Kiều Nam, con đừng như , đó chỉ là một con rắn, mẹ là mẹ con, mẹ là mẹ ruột của con, con là do mẹ mang nặng đẻ đau mười tháng sinh ra, hồi con mới sinh ban ngày khóc ban đêm quấy…”“…”Hôm đó bà rất nhiều, tôi không gì.Sau đó ba tôi đến, hôm đó là cuối tuần, ba tôi mua một con ngỗng lớn, định món ngỗng hầm thập cẩm cho tôi ăn.Vừa hay gặp tôi và mẹ tôi ở cửa khu chung cư.Mẹ tôi kể lại chuyện vừa rồi cho ba tôi nghe, tôi đứng bên cạnh không gì, mắt mũi mũi tim.Ba tôi mẹ tôi: “Thời Lan, bây giờ bà cũng có con khác rồi, sao cứ bám riết lấy Kiều Nam không buông ?“Kiều Nam năm nay đã 23 tuổi rồi, nó muốn gì trong lòng không rõ ràng sao, cần bà phải quản những chuyện này à, Thời Lan, tôi câu khó nghe nhé, Kiều Nam không phải là không nhận bà, mà là nó không quen bà, nó còn thân với hàng xóm nhà bên cạnh hơn cả bà.“Trước mười tám tuổi nó còn chưa gặp bà, là nó tự mình cố gắng, cố gắng học hành, cố gắng đi , tự mình vất vả lớn lên, bà cứ xen vào cuộc đời nó gì?“Bà cứ hồi nó còn nhỏ, bà những chuyện này gì? Bà cảm thấy nó nợ bà à? Nó nợ bà bao nhiêu? Bà sinh nó ra, bà nuôi nó ba năm, bà muốn nó trả nợ như thế nào?“Bà ra đi, chúng ta thương lượng, thương lượng xong rồi, bà buông tha cho nó đi, hồi nhỏ tôi không có thời gian chăm sóc nó, nó từ nhỏ đã tự mình thức dậy, tự mình đánh răng, tự mình ăn cơm, tự mình chơi, chơi đến tối muộn vẫn là một mình ngủ.“Con nhà người ta thì có bố mẹ ông bà nội ngoại, tôi là trẻ mồ côi, bà lại không có ở đó.“Kiều Nam nó từ nhỏ đã sống một mình, có thể sống sót đến bây giờ đã là không dễ dàng rồi, trước đây chúng ta đều chưa từng quản nó, bây giờ tôi cũng không muốn quản, tôi cũng không cần nó báo đáp cái gì.“Thời Lan, rốt cuộc bà muốn gì, bà cũng ra đi, xong rồi, kết thúc rồi, sau này chúng ta đừng đến chuyện cho nó nữa không?”Sắc mặt mẹ tôi lập tức ảm đạm xuống, im lặng hồi lâu: “Tôi không có ý đó, là tôi nợ nó.”“Bà có nợ hay không cũng không quan trọng nữa, về đi thôi! Con cái lớn rồi, tôi cũng không quản nữa, bà quản nó gì? Nó đâu phải đứa ngốc.”
Bạn thấy sao?