Bị cắn đau, tôi sững người, một lúc lâu sau không nhịn hỏi: "Mày cũng đến ngày đèn đỏ à? Sao tính gắt gỏng thế?"Bạn đã bao giờ thấy rắn xù lông chưa? Tôi đã thấy, năm đó Tiểu Bắc dài gần hai mét.Nó tức giận bỏ về phòng chui vào chăn, khóa cửa lại.Hôm đó tôi đọc sách xong, bài tập xong, ăn cơm xong, đã nửa đêm, nằm ngủ quên trên ghế sofa.Nửa đêm tỉnh dậy, tôi mới chợt nhận ra.Đã vào xuân rồi, Tiểu Bắc lớn như có phải là đến kỳ dục rồi không?Tiểu Bắc tự nhốt mình trong phòng tám ngày, giống rắn của nó rất chịu đói, nửa tháng không ăn cũng không sao, nên tôi không quản.Sau đó, hôm thi xong, nửa đêm nó lẻn vào chăn của tôi, tôi bị ồn tỉnh giấc, ngáp một cái: "Hết giận rồi à?"Con rắn nhỏ thân mật cọ cọ vào cổ tôi.Tôi : "Chậc, ngủ đi! Ông tướng."7Tôi học đại học không ở ký túc xá, cũng không tham gia câu lạc bộ nào, nên ngoài giờ lên lớp thì hầu như không ở trường.Tôi gần như không tiếp với ai cả, cuối hè năm đó, tôi đột nhiên bị tỏ .Chàng trai đó là sinh viên năm nhất, cậu ta cậu ta biết tôi, cậu ta đã thấy tôi trên bảng vàng suốt những năm cấp hai, cấp ba.Cậu ta cậu ta tên là Hạ Kha: "Học tỷ, em thích chị lắm, chỉ là mỗi lần em vừa lên lớp là chị lại chuyển đi, lần này cuối cùng cũng gặp chị rồi."Hạ Kha là một chàng trai rất nhiệt , mà, tôi hình như bị rối loạn lưỡng cực, tôi thật sự không thể chấp nhận việc đương với một người đàn ông mới quen biết không lâu, mỗi ngày quấn quýt lấy nhau, nắm tay, hôn môi, xem phim.Hôm đó, tôi im lặng hồi lâu, sau đó dứt khoát từ chối: "Chị không thích người nhỏ tuổi hơn mình.""..."Hôm đó, sau khi từ chối xong, tôi liền quên béng cậu ta, tiếp tục chăm chỉ học hành, thi chứng chỉ, cho đến một hôm, có người gõ cửa.Tôi mở cửa liền thấy Hạ Kha."Học tỷ, thầy giáo bảo em mang tài liệu luận văn đến cho chị."Tôi ngẩn người, cậu ta vội vàng giải thích.Cậu ta cùng chuyên ngành với tôi, giáo viên dạy chuyên ngành cũng là cùng một người.Hiện tại cậu ta đang ở trong nhóm nghiên cứu của thầy, nghe thầy muốn tìm người mang tài liệu đến, cậu ta liền chủ đến.Hạ Kha đưa tài liệu cho tôi, sau đó ngước mắt tôi: "Học tỷ, em có thể vào ngồi, uống cốc nước không?"Cậu ta còn chưa hết câu, đột nhiên vào vai tôi, sắc mặt cậu ta lập tức tái nhợt: "Học tỷ... có rắn..."Vừa dứt lời, cậu ta liền ngất xỉu.Tôi sững sờ, quay đầu Tiểu Bắc đang thò đầu ra khỏi vai tôi."..."Hạ Kha tỉnh dậy, thấy sắc mặt tôi càng thêm tái nhợt.“Học tỷ, chị nuôi rắn ạ?”“Ừ.”Hạ Kha cố gắng nặn ra một nụ gượng gạo.Hôm đó cậu ta bị dọa sợ khiếp vía, trà cũng không uống đã bỏ chạy, từ đó về sau Hạ Kha không bao giờ tìm tôi nữa, thỉnh thoảng gặp tôi ở trường cũng chạy biến.8Năm tư đại học, tôi bắt đầu đi thực tập.Năm đó Tiểu Bắc đã gần mười sáu tuổi, lớn hơn rất nhiều, đuôi có thể quấn quanh eo tôi, đầu rắn đặt trên vai tôi.Rắn ở độ tuổi này là lúc dính người nhất, mỗi lần tôi đi thực tập về, nó đều quấn lấy tôi đòi ôm.Tôi thực tập chăm chỉ nửa năm, công việc cũng khá tốt.Nhưng đến khi sắp nhận vào chính thức, tôi mới bị đồng nghiệp lén lút cho biết, người nhận vào chính thức năm nay đã nội định từ trước rồi.Tôi sững sờ, vừa tốt nghiệp cuối tháng sáu đã bị sa thải, năm đó tìm việc hình như đặc biệt khó khăn, điều kiện của tôi đã rất tốt rồi.Nhưng sau khi ứng tuyển hơn chục công ty vẫn không nhận, hơn nữa một công việc lương năm nghìn một tháng mà lại có cả nghiên cứu sinh đến ứng tuyển.Tôi bị dọa đến mức hoài nghi có phải mình không đủ năng lực hay không, còn chưa kịp buồn bã thì đã bị ba tôi gọi điện về nhà.Ông bị thoát vị đĩa đệm, phải nhập viện, bảo tôi về thu hoạch dưa hấu.Tôi bảo ba tôi yên tâm dưỡng bệnh, vỗ n.g.ự.c cam đoan với ba: “Dưa ở nhà đã có con lo rồi! Ba cứ yên tâm.”Vừa xong, tôi ôm Tiểu Bắc về ruộng xem thử thì im bặt.Năm nay thu hoạch quá tốt, hai trăm mẫu đất toàn là dưa hấu xanh mướt.Ngày đầu tiên thu hoạch dưa, tôi ôm quả dưa thở dài thườn thượt.
Bạn thấy sao?