Năm tôi mắc chứng sợ xã hội nặng nhất, tôi đã giả câm trên giường của thiếu gia giới thượng lưu Bắc Kinh. Dù anh có cố gắng đến đâu, tôi vẫn cắn răng không hé một tiếng. Cho đến khi ánh trăng sáng của anh về nước, anh đã chuyển cho tôi ba nghìn vạn phí chia tay. Trong lúc phấn khích, tôi buột miệng: “Cảm ơn ông chủ, ông chủ hào phóng quá.” Tôi lo lắng che miệng, người đàn ông lập tức bật cười vì tức giận. “Bé câm, đừng nói với tôi đây là phép màu y học nhé?”
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận
Bạn thấy sao?