7
Chu Vũ bật :
“Hóa ra ông chồng cũ mù mắt mà ấy từng , chính là à?”
“Làm ra mấy chuyện như mà còn mặt dày quay về xin quay lại sao?”
Tôi khoác tay ấy, đẩy vào trong đón khách mới đến.
Rồi cũng kéo Cố Uyên vào theo.
Nếu để xảy ra chuyện ở đây, nhà họ Cố chắc chắn sẽ không để yên.
Tôi bảo nhân viên dẫn lên phòng khách tầng ba nghỉ tạm, sau đó gọi cho mẹ Cố.
Sau cơn mưa, nhà hàng lại trở nên nhộn nhịp, chúng tôi cũng tiếp tục bận rộn.
Nói ra thì, nhà hàng này là ý tưởng tôi nghĩ ra trong thời gian chăm sóc Cố Uyên.
Xã hội hiện đại sống quá nhanh, phần lớn mọi người đều ở trạng thái “gần bệnh”.
Nhà hàng của bọn tôi tập trung vào các món ăn ít béo, tốt cho sức khỏe.
Quy mô không lớn, tầng một có đến bảy tám quầy nhỏ, mỗi quầy chuyên một loại ẩm thực khác nhau.
Tầng hai là các phòng tiếp khách kiểu phòng riêng, tầng ba và bốn là khu nghỉ cho khách, còn tầng năm là phòng sinh hoạt của tôi và Chu Vũ.
Chu Vũ vốn xuất thân là một nhà thiết kế, vì chán cảnh vẽ theo dây chuyền công nghiệp nên chuyển sang học nấu ăn, rồi cờ gặp tôi.
Chúng tôi chuyện rất hợp, nhanh chóng quyết định cùng nhau khởi nghiệp.
Tôi phụ trách chọn nguyên liệu, còn ấy thì nghiên cứu món ăn và thiết kế hình thức trình bày.
Chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi, nhà hàng đã ăn phát đạt, sắp mở thêm chi nhánh.
Tình cảm giữa chúng tôi cũng tiến triển rất nhanh.
Đêm khuya vắng lặng, khách khứa đã về hết, Chu Vũ nấu cho tôi một bát sủi cảo.
Tôi , gắp viên đầu tiên đút cho ấy:
“Cảm ơn , giỏi quá!”
Một tiếng ho khan vang lên.
Cố Uyên đang đứng ở góc cầu thang tầng hai, không rõ đã bao lâu.
Chu Vũ khẽ :
“Giờ có ghen tỵ cũng vô ích thôi.”
Tôi không gì, chỉ lặng lẽ ăn xong rồi lên lầu nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau, trợ lý báo có người đến đón Cố Uyên.
Người đến lại chính là Diệp Đồng.
Cô ta trông tiều tụy hẳn, thân hình béo lên, bụng đã lớn, đang kéo tay áo Cố Uyên nài nỉ về nhà.
“Anh Cố, không cần em, cũng không thể không cần con trai mình chứ?”
“Mẹ mừng lắm đấy! Mua bao nhiêu đồ tẩm bổ cho em cơ mà!”
“Về với em không? Em có thể tất cả những gì ấy , thậm chí còn tốt hơn!”
Tôi từng nghĩ sẽ rất ghét ta, hận ta đã cướp mất vị trí của mình.
Không ngờ lúc gặp lại, lòng tôi lại bình thản đến kỳ lạ.
Nhìn dáng vẻ nịnh bợ của ta, tôi thậm chí còn thấy có chút chua xót thay.
Tôi định xoay người rời đi, Cố Uyên gọi tôi lại:
“Giang Oanh, chờ thêm chút nữa.”
“Anh sẽ sắp xếp ổn thỏa mọi thứ.”
Nói rồi lập tức bảo trợ lý mua vé máy bay về ngay trong ngày.
Diệp Đồng thấy thì ánh mắt lộ rõ niềm vui, còn cố nhướn mày khiêu khích tôi.
Thấy ánh mắt khó hiểu của Cố Uyên, trong lòng tôi bỗng thấy bất an.
Diệp Đồng tưởng mình đã nắm chắc phần thắng, liền lên tiếng châm chọc:
“Giang Oanh, đúng là thảm thật đấy. Ở nhà họ Cố tận mười năm, mà đến một đứa con cũng không giữ lại .”
“Giờ thì người không, của cũng chẳng có, ra đi tay trắng. Cảm giác ấy chắc khó chịu lắm nhỉ?”
“Cô yên tâm, tôi sẽ thay một ‘Cô Cố’ thật tốt, sống trong nhung lụa cả đời.”
“Chỉ không ngờ là cũng có bản lĩnh đấy, một người đàn bà ly hôn, mà còn quyến rũ cả ông chủ nhà hàng.”
“Nhưng mà nghĩ kỹ thì cũng chỉ mới lạ vài hôm thôi. Ha ha ha ha!”
Chu Vũ đẩy cửa bước vào, tiện tay khoác áo cho tôi, giọng lười biếng mà mỉa mai:
“Loại trà xanh như thì đắc ý cái gì? Nếu đứa bé chọn, nó có đồng ý để mẹ không?”
Anh ngừng một nhịp, quét mắt ta:
“Hơn nữa, Oanh mới là bà chủ nhà hàng này, tôi chỉ là trợ lý . Còn thì ngoài đàn ông ra, còn có gì?”
Mặt Diệp Đồng lúc đỏ lúc trắng, cắn răng rồi đùng đùng bỏ đi, đóng cửa cái “rầm”.
Chu Vũ thấy tôi vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, lúc này mới yên tâm.
“Em cứ để ta phát điên à? Đáng lẽ bảo vệ nên đuổi thẳng đi mới phải.”
Tôi nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà:
“Tự nghiệt thì tự chịu. Cố Uyên chắc chắn sẽ không bỏ qua dễ dàng như đâu.”
Bạn thấy sao?