21
Nửa đêm, chị Oanh bất ngờ lay tôi dậy.
“Triều Triều! Dậy đi dậy đi dậy đi!”
Tôi bị giật mình tim đập thình thịch, ngước mắt khuôn mặt phấn khích đến phát điên của chị ấy, không nhịn thở dài.
“Lại sao nữa chị?”
Chị Oanh kích nắm lấy tay tôi.
“Trời ơi ông trời có mắt! Hai cái thứ cặn bã đó giờ không thể ngóc đầu lên nổi rồi!”
Ba tiếng sau tuyên bố của Lâm Miễu, vào khoảng 1 giờ sáng, một người dùng mới có tên 【Phồn Tinh Điểm Điểm】đăng tải một đoạn video.
Tôi nhấp vào xem — lại một lần nữa giật mình.
Hình ảnh hơi mờ, máy quay run bần bật, vẫn đủ rõ để thấy mặt hai người trong video.
Đó là tôi và Lâm Miễu — lúc ở bệnh viện.
Tôi không ngờ, cảnh tôi đối mặt với ta khi ấy… lại bị quay lại.
Người quay dường như đã trốn sau cánh cửa phòng bệnh, len lén điều chỉnh góc quay. Thế toàn bộ diễn biến — từ màn khiêu khích của Lâm Miễu đến khoảnh khắc Tô Kỳ An ôm lấy ta, bỏ mặc tôi — đều ghi lại rõ mồn một từ đầu đến cuối.
Ngay khi video vừa đăng, nó lập tức bị chia sẻ và lan truyền với tốc độ chóng mặt.
Dù đã là nửa đêm, dân mạng hóng drama vẫn không hề nguội — chỉ một lát sau, lượng xem đã vượt mười triệu, rồi trăm triệu… và tiếp tục tăng không ngừng.
Tuyên bố mới của Lâm Miễu lập tức bị ẩn đi. Một lúc sau, bài đăng khoe nhẫn cưới của ta cũng “bay màu” theo.
Lần này, đến cả dư luận bên phía Tô Kỳ An cũng bắt đầu thay đổi.
Trong video, sự quan tâm và bảo vệ mà ta dành cho Lâm Miễu hiện rõ không thể chối cãi — còn tôi thì bị hất tay, bị bỏ lại không một chút thương xót.
Những người từng “đẩy thuyền” một cách mù quáng giờ cũng không thể tiếp tục giả vờ nữa. Họ cuối cùng cũng nhận ra: Tô Kỳ An bây giờ, đã hoàn toàn không còn là người đàn ông dịu dàng, chân thành trong phim tài liệu năm xưa.
Khi ấy, tôi và ta thật sự từng thương nhau, chân đến mức khiến ai cũng .
Nhưng đoạn video kia lại cho mọi người thấy một điều khác — Tô Kỳ An là kẻ phản bội.
【Chửi tiểu tam mà quên mất tên này cũng đáng chửi. Thằng cặn bã chết tiệt.】
【Tự tát mình một cái, trước còn thấy couple này đáng cơ đấy, tôi đúng là mù mắt.】
【Mẹ kiếp, trước còn vì tụi bây mà đi chửi Hứa Triều Triều, ai ngờ một đứa tiểu tam, một đứa cặn bã. Tôi đúng là mất hết phúc đức vì bênh nhầm người. Đừng hòng tôi tha cho bọn bây.】
【Sao ở đây ít người chửi ? Chị em mau vào đuổi đánh giùm cái, thằng này ngoại rõ ràng rồi!】
Chị Oanh ha hả.
“Cái tài khoản Phồn Tinh Điểm Điểm này là ai trời? Em quen không? Thời điểm đăng video quá chuẩn luôn! Đúng là người không dao mà!”
Tôi lắc đầu.
“Không quen.”
Nhưng chẳng bao lâu sau, tôi đã biết ấy là ai.
Tôi nhận một tin nhắn — là từ Tiểu Ảnh, một chuyên viên trang điểm từng việc trong đoàn phim Bình Minh Lặng Dần.
Tôi suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng nhớ ra ấy là ai.
Ngày đó, là thực tập sinh mới trong tổ trang điểm, từng bị đàn bắt nạt, bị trợ lý đạo diễn quấy rối. Lúc đó tôi đã đứng ra giúp một lần.
Ngoài ra, giữa chúng tôi… không còn bất kỳ liên hệ nào khác.
Nội dung tin nhắn đại khái là: lúc đó ấy đang nghỉ ngơi trong phòng bệnh, nghe thấy tiếng tranh cãi nên đã quay lại đoạn video ấy. Năm đó, từng do dự có nên đăng nó lên hay không.
Nhưng khi ấy chỉ là người mới vào nghề, không có tiếng , mà hướng dư luận lúc đó cũng rất bất lợi, không dám — cũng không có đủ dũng khí để mạo hiểm.
Vì cảm thấy áy náy, đã giữ đoạn video ấy đến tận hôm nay.
Với đoạn video đến muộn sau năm năm, gửi lời xin lỗi tôi vì sự im lặng khi xưa.
Tôi lặng lẽ xóa tin nhắn đi.
Tôi hiểu cho ấy… điều đó không có nghĩa là tôi sẽ tha thứ.
Trong hoàn cảnh đó, im lặng cũng đồng nghĩa với tiếp tay.
22
Sau một đêm bùng nổ dư luận, đến sáng hôm sau, hàng loạt thương hiệu lớn đồng loạt thông báo chấm dứt hợp tác với Lâm Miễu và Tô Kỳ An.
Bộ phim điện ảnh sắp chiếu của Tô Kỳ An bị gỡ lịch phát hành khẩn cấp.
Bộ phim truyền hình mới công bố của Lâm Miễu cũng lập tức xóa thông báo, coi như chưa từng tồn tại.
Tôi nhân đà này, tối hôm đó tổ chức họp báo.
Trước đó, tôi đã đến một studio theo địa chỉ trong email tối qua.
“Chị đến rồi à.”
Tôi ấn chuông cửa. Một người phụ nữ có dáng vẻ thanh tú, dịu dàng ra mở cửa, tự nhiên chào hỏi tôi.
Tôi bước vào bên trong. Căn phòng không lớn, chất đầy giá vẽ và màu vẽ, sàn nhà lộn xộn toàn tranh vẽ chưa hoàn thành.
Tôi hơi ngại ngùng đứng đó chưa biết gì.
Cô ấy đưa cho tôi một cái ghế xếp, ngại ngùng :
“Bừa bộn quá ha! Chị ngồi tạm cái ghế này không?”
Tôi vội vàng gật đầu. Khi ánh mắt vô lướt qua một chiếc tủ trưng bày bên cạnh, tôi sững người.
Đó là một chiếc tủ khá lớn, bên trong lại rất trống, chỉ có duy nhất một tờ giấy đã ố màu, đóng khung và đặt trang trọng chính giữa.
Là chữ ký của Trịnh.
Người phụ nữ đó cũng ý tới ánh của tôi, bèn quay lại theo.
“À, đến chữ ký này phải cảm ơn chị đó, nếu không có chị thì em đâu có cơ hội xin chữ ký thật của đạo diễn Trịnh.”
Tôi hơi bất ngờ.
Tờ ký tên này là do “người đàn ông năm xưa” xin , ra ấy là…
“Xin lỗi, cho tôi hỏi… chị là…?”
“Em tên Giang Phân, là của Trương Thiệu Văn — à không, là cũ rồi.”
Cô ấy đưa tay lên tạo hình chiếc máy ảnh.
“Trương Thiệu Văn chính là người năm xưa luôn theo chân chị quay phim đấy.”
Trương Thiệu Văn.
Tôi nhẩm đi nhẩm lại cái tên ấy.
Ngày đó, tôi từng hỏi tên , luôn lảng tránh, chưa bao giờ chịu thật.
“Thì ra chị mới là fan ruột của Trịnh.”
Giang Phân nhẹ:
“Đúng , là em đó. Còn Trương Thiệu Văn thì chỉ là thằng đàn ông thô lỗ, mồ côi cha mẹ từ nhỏ, mãi đến cấp hai mới lần đầu xem TV, gì biết đạo diễn Trịnh là ai.”
“Sau này quen em rồi, ngày nào em cũng lải nhải bên tai rằng nếu có cơ hội, em nhất định phải gặp đạo diễn Trịnh một lần, thì ta mới biết hóa ra đạo diễn râu quai nón mà em mê mệt tên là Trịnh Trung Nghĩa.”
Tôi lặng lẽ lắng nghe.
Ánh mắt khẽ hoe đỏ.
“Anh ấy là trẻ mồ côi từ xó núi đi ra, nhà rất nghèo, chúng em đến với nhau chẳng khác gì ăn vụng. Vậy mà cuối cùng vẫn bên nhau suốt tám năm trời.”
“Em cũng không còn trẻ nữa, bố mẹ cuối cùng cũng xuôi lòng, chịu cho cưới. Bọn em vui lắm. Anh ấy rất có chí, sau khi tốt nghiệp thì tự mình cố gắng bám trụ lại công ty lớn, bao năm qua chưa từng dám nghỉ ngơi. Cứ thế tích cóp từng đồng, sắp đủ tiền sính lễ mà nhà em cầu rồi.”
Cô lặng lẽ lau giọt nước mắt nơi khóe mi.
“Kết quả là hôm đó tôi bất ngờ nhận tin nhắn chia tay từ ta. Anh ta đã chán rồi, không muốn tiếp tục với tôi nữa. Tôi đương nhiên không chấp nhận, ít nhất cũng phải cho tôi một lý do rõ ràng chứ. Thế là tôi mua vé máy bay, bay thẳng đến nhà ta—và rồi bắt gặp ta đang nằm ngủ cùng một nữ đồng nghiệp trên giường.”
“Lúc đó tôi buồn nôn đến mức muốn ói. Tôi tát ta một cái, mắng cho một trận, sau đó xóa sạch toàn bộ liên lạc với ta. Tôi phải mất nửa năm mới dần dần vượt qua .”
“Tôi tự bảo mình, Giang Phân à, cứ coi mối này là một bài học, một vết nhơ trong đời. Kết quả là chẳng bao lâu sau, tôi lướt mạng thì thấy một video của nữ đồng nghiệp kia. Hóa ra ta đã có trai rồi, nhau từ hồi tốt nghiệp cấp ba, đến nay cũng gần mười năm.”
Cô ngẩng đầu lên, hít một hơi sâu, cố kìm những giọt nước mắt.
“Lúc đó tôi choáng váng luôn! Tôi lập tức đi tìm ta, muốn hỏi cho ra lẽ. Ban đầu ấy không chịu gì, sau là tôi van xin mãi, suýt quỳ xuống cầu xin, thì ấy mới chịu hé miệng. Cô ấy cũng khóc. Cô ấy : ‘Tôi xin lỗi Trương Thiệu Văn, tôi thật sự không thể giấu nữa.’ Sau đó ấy chỉ cho tôi một nơi.”
“Khi tôi gặp lại Trương Thiệu Văn… thì ấy chỉ còn là một chiếc hộp.”
Tôi lặng thinh hồi lâu.
Giang Phân khịt mũi.
“Chị xem, cái đồ ngốc đó có ngốc không? Bị bệnh thì cứ với tôi một tiếng là mà! Tôi đâu phải không buông bỏ . Cứ để tôi tiễn ấy đàng hoàng xong, thì tôi cũng có thể sống tiếp cuộc đời của mình như bình thường chứ.”
Giọng run rẩy.
“Cũng chẳng thể ấy ngốc … ở những chỗ không cần tinh ý thì lại tinh ý đến đau lòng. Cái chữ ký kia, ấy căn đúng mười năm sau khi mình mất mới gửi cho tôi, chắc là sợ tôi chưa quên ấy…”
“Thôi không nhắc nữa, tôi gọi chị tới là để đưa cái này cho chị.”
Cô đứng dậy, lục lọi một lúc rồi lấy ra một chiếc USB đưa cho tôi.
“Liên lạc với chị không dễ đâu. May mà có cậu em học chung với chị từng giúp chị vẽ storyboard. Mấy video đăng lên đều do tôi tự cắt ghép, tôi không chuyên nên hơi cẩu thả, người ta còn bảo gì mà ‘lệch hình lệch tiếng’, rằng video bị chỉnh sửa, là chị dựng chuyện câu like các kiểu.”
“Trong này là bản gốc video tôi copy ra, chưa qua chỉnh sửa gì hết. Tôi nghĩ chắc chị sẽ cần dùng đến.”
Trước khi tôi rời đi, ấy tôi rất nghiêm túc.
“Tôi đã xem hết mấy video đó từ đầu tới cuối. Chị là một trong số ít người từng ấy bằng ánh mắt tử tế, từng đối xử tốt với ấy. Tôi cảm nhận , những ngày cuối đời của ấy, thật sự rất hạnh phúc.”
“Cảm ơn chị, Hứa tiểu thư. Mong những việc chị sắp tới đây… đều sẽ thuận lợi.”
23
Tại buổi họp báo, tôi công bố toàn bộ video gốc dài 22 tiếng đồng hồ, đồng thời phản hồi đơn giản về những tin tức tràn lan suốt hai ngày qua.
“Cô Hứa!”
Dưới sân khấu, các phóng viên tranh nhau giơ micro.
“Xin hỏi có điều gì muốn với Tô tiên sinh và Lâm không?”
Nhìn vào ánh đèn flash chớp liên tục dưới khán đài, tôi mỉm .
Chị Oanh hỏi có cần liên hệ bên nền tảng để gỡ bình luận ác ý không.
“Ba cần.”
“Tách tách tách”— trong tiếng màn trập không ngừng, tôi vào ống kính, nở nụ rạng rỡ.
“Công khai nhau rồi thì cảm giác có phê hơn lúc vụng trộm không?”
Tôi lại gặp Tô Kỳ An và Lâm Miễu tại một buổi tiệc lớn.
Những người xung quanh hầu hết đều vô thức né tránh hai người họ.
Tuy chưa bị phong sát công khai, danh tiếng của họ đã hoàn toàn mục ruỗng. Hiếm ai muốn hợp tác với họ nữa.
Không lâu trước, tôi còn vỡ một hợp đồng hợp tác giữa họ và một công ty điện ảnh nước ngoài.
Tôi luôn cảm nhận một ánh mắt lặng lẽ dõi theo mình, khi quay đầu lại, liền bắt gặp ánh trống rỗng và hụt hẫng của Tô Kỳ An.
Dạo trước, ta còn hay xuất hiện dưới nhà tôi.
Tôi tốt bụng báo tin cho Lâm Miễu biết. Hai người cãi nhau một trận om trời dưới lầu. Từ đó, ta không còn tới nữa.
Ra khỏi nhà vệ sinh, tôi bất ngờ chạm mặt Lâm Miễu.
Cô ta tựa vào tường hút thuốc, gương mặt dù trang điểm kỹ càng vẫn không giấu nổi vẻ tiều tụy.
Thấy tôi, tay cầm thuốc của ta run lên một chút.
Tôi không liếc mắt, cứ thế bước qua.
Nhưng đi vài bước, tôi dừng lại.
Sau đó quay lại.
Dưới ánh mắt phẫn nộ của Lâm Miễu, tôi bước đến, giáng cho ta một bạt tai thật mạnh.
“Đừng trừng tôi. Năm đó tôi tha cho vì đầu còn đang băng bó, cái bạt tai này tôi vẫn ghi nợ. Giờ thì trả lại.”
24
Tiệc tàn, tôi bảo chị Oanh lái xe về trước, còn mình thì đeo khẩu trang, thong thả đi bộ một vòng.
Trên tàu điện ngầm, ngồi cạnh tôi mở xem bộ phim tài liệu chấn suốt một thời gian trước.
Dù đã gần hai tháng trôi qua vụ “chấn toàn mạng” do bộ phim ra vẫn là đề tài người ta bàn tán mỗi ngày.
Cô ấy mở video rất thuần thục.
Sau vài giây tải, màn hình hiện lên khuôn mặt tươi sáng của Hứa Triều Triều năm 23 tuổi.
Cô ấy mồ hôi nhễ nhại vẫn rạng rỡ trước ống kính:
“Chào nhé, Hứa Triều Triều 33 tuổi! Có đi hưởng tuần trăng mật với Tô Kỳ An ở Maldives không đấy? Làm việc mệt lắm đó nha, nhớ phải đòi lại nợ từ Tô Kỳ An đó, nhất định đó nha!”
Hứa Triều Triều 33 tuổi nở nụ .
Đòi lại rồi.
Hứa Triều Triều 33 tuổi, cuối cùng cũng đã đòi lại tất cả những thương đã bị phụ bạc, những hy sinh từng bị lãng quên.
Hết
Bạn thấy sao?