Những Ký Ức Chưa [...] – Chương 1

Năm thứ năm sau khi chia tay với Tô Kỳ An, cả mạng xã hội lại bắt đầu “chèo thuyền” cặp đôi đã hết hạn là chúng tôi.

Trong một video đang hot, tôi năm 23 tuổi mặc bộ đồ linh vật dày cộp, mồ hôi đầm đìa vẫn rạng rỡ vào ống kính:

“Chào Hứa Triều Triều năm 33 tuổi, đã đi tuần trăng mật ở Maldives với Tô Kỳ An chưa? Làm việc cực thật đấy! Nhất định, nhất định phải đòi lại công bằng từ Tô Kỳ An đấy biết chưa!”

Chưa đi.

Cũng chẳng đòi lại gì.

Hứa Triều Triều năm 33 tuổi đã bị Tô Kỳ An bỏ lại rất xa rồi.

1

Cuối tháng Sáu, một bộ phim tài liệu bất ngờ leo thẳng lên top tìm kiếm.

Ngay khi video đăng tải, đã thu hút rất nhiều sự ý.

Đạo diễn là một người đã qua đời mười năm trước. Sau khi phát hiện mình mắc ung thư giai đoạn cuối, ấy đã kiên quyết nghỉ việc.

Mang theo ba lô lớn, đeo máy ảnh, bắt đầu chuyến hành trình cuối cùng trong cuộc đời.

Anh ghi lại những con người, sự việc, câu chuyện mình gặp trên đường, và nhờ bè mười năm sau biên tập, đăng tải lên mạng — như một cách để gửi lại chút hoài niệm cuối cùng cho thế giới.

Hai tập đầu đăng lên, cư dân mạng chủ yếu đến tiếc thương và ngưỡng mộ sự dũng cảm, khoáng đạt khi đối mặt với cái chết của .

Cho đến khi tập ba lên sóng, bộ phim tài liệu bỗng trở nên nổi như cồn.

Ở phút thứ 13:22 của tập ba, một gương mặt bất ngờ xuất hiện.

— Ảnh đế nổi tiếng Tô Kỳ An.

Khi đó ấy vẫn còn là diễn viên quần chúng ở Hoành Điếm, khuôn mặt mang theo nét ngại ngùng và non nớt chưa phai.

Nhưng nhân vật chính của tập này lại không phải , mà là tôi — khi đó, Hứa Triều Triều.

Hứa Triều Triều năm 23 tuổi, ánh mắt không giấu nổi , dõng dạc trước máy quay tuyên bố:

“Tôi dám chắc sau này Kỳ An nhất định sẽ trở thành Ảnh đế! Nếu không thì tôi sẽ trồng chuối leo vòng quanh Vạn Lý Trường Thành!”

2

Chị Oanh gọi điện đánh thức tôi dậy, tôi mới biết tên mình và Tô Kỳ An đã lên hot search suốt cả đêm.

Đến giờ vẫn đang ở top đầu.

Tôi bấm vào video đang chia sẻ nhiều nhất, bất ngờ thấy lại chính mình của mười năm trước.

Nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng lục lại đoạn ký ức đó từ một góc khuất trong đầu.

Đó là năm đầu tiên sau khi chúng tôi tốt nghiệp, tôi theo Tô Kỳ An đến Hoành Điếm chạy phim.

Anh ấy đi diễn, còn tôi .

Lúc việc, tôi gặp một người đàn ông tự xưng đang quay phim tài liệu, hỏi tôi có hứng thú xuất hiện không.

Tôi dĩ nhiên là không hứng thú.

Nhưng ta cứ như không nghe thấy, luôn bám theo tôi, xua thế nào cũng không đi.

Dù sao ta chỉ đứng một bên cầm máy quay, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến công việc của tôi, nên cuối cùng tôi mặc kệ, để ta tự quay.

Chị Oanh hỏi tôi có cần liên hệ với bên nền tảng để xử lý không.

Tôi nghĩ một lúc rồi lắc đầu.

“Không cần đâu, đang có nhiệt độ mà.”

Tôi tò mò lướt xem bình luận, cứ tưởng mọi người sẽ mắng tôi như hồi đó, mắng như thể tôi là con sâu dưới đất .

Không ngờ lần này, hướng gió trong phần bình luận lại chuyển theo một chiều hướng lạ lùng.

【Cứu với, tôi không? Tôi hình như bị đẩy thuyền mất rồi.】

【Người trên không đơn đâu.】

【Tuy có hơi kỳ, thật sự khó mà không “lụy tim” á. Mọi người thấy ánh mắt của Hứa Triều Triều chưa?】

【Tôi cũng , đã lâu rồi tôi không thấy ánh mắt nào vừa thuần khiết vừa tràn đầy như thế. Tự dưng lại nhớ đến lúc mình còn chưa thành “đàn bà độc ác”.】

【Khi đó Hứa Triều Triều vì Tô Kỳ An mà một ngày ba công việc đó! Trời ơi, tôi trước đây còn từng mắng ấy! Giờ… haizz, giờ không biết phải sao nữa.】

【Bất kể kết cục thế nào, cảm thật lòng vẫn đáng quý.】

Vì tò mò, tôi lại bấm xem đoạn video đó.

Muốn xem năm đó rốt cuộc là ánh mắt và hành thế nào mà khiến mọi người thay đổi thái độ với tôi đến mức lật mặt như lật bánh tráng, khác hẳn với năm năm trước.

Mười năm trôi qua.

Trong khoảng thời gian bị cuộc sống mài mòn và tàn , ký ức của tôi về những chuyện cũ thực ra cũng chẳng còn rõ ràng nữa.

Nhưng đúng như họ , trong video, Hứa Triều Triều năm 23 tuổi với chẳng chút giấu giếm dành cho Tô Kỳ An, thật sự quá mãnh liệt khiến người ta khó lòng không rung .

3

Khi Tô Kỳ An còn đang lăn lộn ở Hoành Điếm, tôi một ngày ba công việc.

Ba giờ rưỡi sáng dậy, bốn giờ có mặt ở tiệm ăn sáng ven đường để phụ việc, đến mười giờ rưỡi thì hết ca đầu tiên.

Về nhà tranh thủ ngủ một tiếng, đúng mười hai giờ mặc đồ linh vật đi phát tờ rơi.

Mùa hè mà đi phát tờ rơi là cực hình.

Bộ đồ linh vật thì bí bức, nóng hầm hập, còn phải đề phòng lũ nhóc tinh nghịch bất ngờ đá một cú sau lưng.

Chỉ cần đứng hai tiếng là mồ hôi ướt đẫm như vừa chui ra từ bể nước, người chỗ nào cũng dính bết lại.

Hai giờ rưỡi chiều tôi đến quán trà sữa thêm.

Chỗ đó cách nhà trọ hơi xa, nên trước khi đến tôi thường ghé qua nhà tắm công cộng gần đó tắm sơ qua.

Năm tệ một lần, sau khi quen chủ tiệm thì trả trăm tệ là tắm cả tháng.

Mười giờ tối tan , giữa ca chỉ có một tiếng nghỉ ngơi ăn uống, đóng cửa xong còn phải dọn dẹp hơn nửa tiếng.

Khoảng mười một giờ, tôi đi đón Tô Kỳ An vừa kết thúc cảnh quay trở về.

Cả ngày quay cuồng như thế, vừa kiệt sức tinh thần, vừa bào mòn thể lực.

Người đàn ông quay phim từng đi theo tôi hai lần thì đều bỏ cuộc giữa chừng, nghỉ ngơi hai hôm, lần thứ ba mới cố quay đến cuối.

Anh ta mệt đến mức ngồi phịch xuống bậc thềm lề đường, hỏi tôi:

“Cô bé, em sao mà trụ ? Không thấy mệt à?”

Mệt chứ!

Nhưng không còn cách nào khác.

Dù tôi có ba công việc một ngày, cộng thêm thù lao diễn xuất của Tô Kỳ An, mỗi tháng cũng chỉ vừa đủ trả tiền nhà và chi tiêu cơ bản.

Và quan trọng nhất là —

Trong video, tôi tựa vào tường, nhắm mắt nghỉ ngơi giữa lúc tiếng ta lảm nhảm bên tai.

Quầng thâm dưới mắt gần như chiếm nửa khuôn mặt, cả người đều toát lên vẻ mệt mỏi không thể diễn tả.

Nhưng ngay giây tiếp theo, như nghe thấy gì đó, tôi mở bừng mắt đầy phấn khích.

Ánh sáng bừng lên trong đáy mắt lập tức xua tan hết mỏi mệt trên người, tôi như bông hoa đang héo bỗng sống lại, lao vào lòng Tô Kỳ An.

— Quan trọng nhất là, tôi Tô Kỳ An. Dù có khổ hay mệt đến đâu, tôi cũng không màng.

, tôi không ngại cãi nhau với người nhà, từ bỏ tất cả những gì họ đã sắp đặt sẵn, một thân một mình theo đến nơi đất khách quê người bắt đầu lại từ đầu.

Tình chính là thứ khiến con người trở nên mù quáng như thế.

4

Có lẽ là lần đầu Tô Kỳ An gặp người đàn ông quay phim kia, hơi cảnh giác, đứng chắn trước mặt tôi, ta đầy dè chừng.

Tôi giải thích sơ qua hình với .

Anh nghe xong chỉ bất lực, véo má tôi:

“Anh với em bao nhiêu lần rồi, đừng dễ tin người lạ như thế. Hồi trước bị bà cụ què kia lừa mất bảy trăm tệ còn chưa nhớ à?”

Tôi toe, năn nỉ: “Lần sau chắc chắn không thế nữa đâu.”

Người quay phim vẫn đứng một bên im lặng ghi hình, cuối cùng không nhịn ho nhẹ một tiếng.

Ống kính cũng khẽ rung theo.

Từ khi Tô Kỳ An xuất hiện, ta như biến thành một đạo diễn thật sự, nghiêm túc cầu chúng tôi đứng trước ống kính để trả lời phỏng vấn.

Mấy câu hỏi đầu đều nhẹ nhàng, kiểu như tương lai, công việc, ngành nghề… Tôi và Tô Kỳ An cũng chỉ trả lời qua loa cho xong chuyện.

Cho đến cuối cùng, ta Tô Kỳ An, buột miệng một câu chẳng đầu chẳng cuối:

“Đẹp trai thật đấy!”

Khi tôi còn đang bối rối vì câu nhận xét bất ngờ đó, ta bỗng quay sang hỏi tôi:

“Có một trai ngoại hình nổi bật như , Hứa, không sợ ấy sẽ bị cám dỗ bởi những thứ trong ngành sao? Cô chắc ấy sẽ mãi chứ?”

Câu hỏi vừa vượt giới hạn, lại sắc bén đến đáng sợ.

Tôi ngẩn ra một lúc, rồi giống như vừa nghe chuyện gì buồn , khoác lấy tay Tô Kỳ An, ánh mắt cong cong chứa đầy nụ và sự tự tin không gì lay chuyển .

“Không lo đâu, mà tôi chắc chắn, Tô Kỳ An sẽ luôn tôi.”

Tôi Tô Kỳ An, giả vờ ho hai tiếng, ngẩng cằm lên đưa tay ra trước mặt .

“Nào nào, Tô đại ảnh đế tương lai, bây giờ có người nghi ngờ của rồi đấy, không định ‘vả mặt’ người ta à?”

Tô Kỳ An đã quá quen với kiểu “diễn sâu” bất chợt của tôi, chỉ dịu dàng tôi, trong mắt là cảm mềm mại như nước.

Anh quỳ một gối xuống, nắm lấy tay tôi, rồi trong ánh mắt sững sờ của tôi, lồng một chiếc nhẫn bạc vào ngón tay tôi.

“Đúng , Tô Kỳ An sẽ Hứa Triều Triều cả đời.”

“Vậy nên, Hứa Triều Triều, em có đồng ý lấy không?”

Tôi kinh ngạc đưa tay che miệng, về phía người đàn ông đang đứng sau ống kính, tủm tỉm như thể đã biết trước tất cả.

Tới lúc đó tôi mới nhận ra — thì ra tất cả là màn dàn dựng sẵn giữa hai người họ.

Niềm vui quá đỗi bất ngờ khiến tôi mím môi, khóe mắt đỏ lên, nghẹn ngào cất lời:

“Em đồng…”

Tôi tắt video, đứng dậy đi rửa mặt.

Khi quay lại mở phần bình luận, không khí bên trong đã âm thầm đổi chiều, hai phe bắt đầu cãi nhau kịch liệt.

【Những người “chèo thuyền” là dạng người gì ? Tô Kỳ An bây giờ đang Linh Miễu rất tốt đẹp nhé! Mấy người ở đây đẩy thuyền với cũ là sao? Có bệnh à? Tự dưng kéo couple này vào chuyện xưa gì?】

【Chèo thì chèo! Hồi trước lúc lộ tin nhau, Hứa Triều Triều bị mắng thậm tệ mà có thấy mấy người ra bênh đâu? Giờ thì lại khóc than tiếc nuối, chuyện đã chết rồi mấy người lôi ra thương tiếc gì!】

【Chỉ mình tôi nhớ sự việc rõ hơn người khác à? Vẫn có người đòi họ quay lại à? Quên rồi sao? Hồi đó chia tay vì clip Hứa Triều Triều trèo lên giường với đạo diễn nào đó bị tung ra mà? Chia tay đầy tai tiếng đấy, ta bị mắng tới mức không ngóc đầu lên nổi luôn!】

【Cuối cùng cũng có người nhắc lại chuyện đó rồi! Hứa tiện nhân à, đừng mua hot search nữa không? Hồi đó chuyện ghê tởm gì chẳng lẽ trong lòng không rõ? Đừng bám víu vào nhà tôi nữa, người ta giờ hạnh phúc với ảnh hậu Linh rồi! Nếu cần tiền hay danh tiếng thì đi bán thân đi, nghề đó quá quen mà!】

Khi lượng thảo luận tăng chóng mặt, độ hot từ bộ phim tài liệu cũng càng lúc càng leo thang.

Đây là lần đầu tiên tôi đứng trên hot search lâu đến — còn lâu hơn cả năm năm trước.

Đúng lúc đó, Linh Miễu đăng một bài Weibo.

Không viết gì cả, chỉ đơn giản là đăng một tấm ảnh.

Trong ảnh, ấy tươi hạnh phúc nép vào lòng Tô Kỳ An, giơ bàn tay lên khoe chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út.

Năm thứ năm bên nhau, Tô Kỳ An cầu hôn ấy.

Đọc tiếp

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...