Mạnh Hoài Dực thất hồn lạc phách rời khỏi bệnh viện, bầu trời đêm tối tăm, một vầng trăng tròn treo trên cao.
Bất chợt, nhớ lại, lần đầu tiên gặp Cố Ninh Sương cũng chính là vào một đêm trăng tròn như thế này.
Cô ấy bế một con mèo con đang hấp hối trong tay, và vì tất cả các bệnh viện thú y gần đó đều đã đóng cửa, lo lắng hỏi thăm nơi nào có thể cứu giúp con mèo này.
Cuối cùng, tìm một bệnh viện thú y vẫn còn mở cửa, không kịp lên, liền chạy vội đi, rồi lao thẳng vào lòng .
Cô liên tục xin lỗi, cũng thấy con mèo trong tay , hiểu rõ hình, rồi đưa đến bệnh viện.
Thật đáng tiếc, con mèo quá nhỏ, cuối cùng không thể cứu sống .
Sau đó, nghiêm túc chọn cho con mèo một nơi chôn cất, lặng lẽ khóc rất lâu.
Anh nhận tin nhắn từ thầy giáo nên phải vội vã quay lại trường, thấy vẫn ngồi đó khóc lặng lẽ, chỉ đưa cho một chiếc khăn giấy rồi vội vàng quay lại trường.
Kể từ đó, ấy cứ như theo đuổi , thích .
Anh không chấp nhận cảm của , không bỏ cuộc, kiên trì theo đuổi bằng đủ mọi cách.
Mạnh Hoài Dực đã quen với sự hiện diện của Cố Ninh Sương.
Khi đột ngột biến mất, rồi lại xuất hiện bên người khác, thực sự hoảng hốt một chút, khi thấy ánh mắt , nhận ra cảm dành cho mình là quá rõ ràng, và hiểu rằng chỉ muốn đánh sự ý của , giả vờ như đang muốn rút lui.
Sau đó, họ cứ thế đến với nhau một cách tự nhiên, thầy giáo của lại ngày càng yếu đi.
Anh rất biết ơn thầy vì những lời dạy bảo, và khi nghe thầy không yên lòng vì người con duy nhất là Lâm Thanh Uyển, mới dành sự quan tâm cho ấy nhiều hơn.
Anh chỉ muốn không phụ lòng thầy, chứ không phải thực sự thương Lâm Thanh Uyển.
Anh chưa bao giờ nghĩ sẽ phản bội Cố Ninh Sương, cuối cùng họ vẫn phải đi đến bước đường chia tay.
Là quá tự tin, nghĩ rằng Cố Ninh Sương sẽ không bao giờ rời bỏ , đã quên rằng trong đời này không có gì là vĩnh viễn, và sự hy sinh vô điều kiện không thể kéo dài mãi mãi.
Anh sai rồi, đã nhận ra quá muộn.
Mạnh Hoài Dực đẩy chiếc xe lăn rời khỏi bệnh viện, dáng người gầy guộc và đơn đến lạ thường.
Trước mặt là Lâm Thanh Uyển, với khuôn mặt nhợt nhạt, kiên quyết đứng đợi.
Khi thấy ra, mỉm với : "Anh Hoài Dực, em đến đón về nhà."
Mạnh Hoài Dực, vì , tôi đã đi đến mức này rồi, tôi sẽ không bao giờ buông tay.
Dù có phải chết, tôi cũng sẽ quấn lấy đến cùng.
Trong phòng bệnh, Tống Dực Thần chăm gương mặt yên tĩnh của con , lòng tràn đầy sự thỏa mãn. Cố Ninh Sương nhẹ nhàng đẩy vai , khi ngẩng đầu lên đầy nghi hoặc, mới khẽ hỏi: "Đã nghĩ tên cho con chưa?"
"Chưa, tên chính thì cả và bố mẹ đều muốn để ông nội đặt, tên ở nhà thì chúng ta tự chọn, thế nào?" Anh lắc đầu, về kế hoạch của họ và cũng muốn nghe ý kiến của Cố Ninh Sương.
Cố Ninh Sương nghĩ một lát rồi gật đầu, lại hỏi tiếp tên ở nhà sẽ gọi là gì, Tống Dực Thần lại lắc đầu: "Tên chọn bố mẹ không thích, bảo để em đặt."
Nghe , Cố Ninh Sương tò mò không biết đã nghĩ ra những cái tên gì, câu tiếp theo của khiến hoàn toàn đồng với ý kiến của bố mẹ :
"Châu Châu, Sáng Sáng, Dương Dương."
Cô bỏ qua ánh mắt đang tìm sự đồng , những cái tên này hoặc là tên vật, hoặc là tên sáng chói, nếu gọi như , con sau này chắc sẽ tự ti suốt mấy năm.
"Vậy gọi là Nam Nam đi." Cô quyết định ngay lập tức, thực ra cũng không giỏi trong việc đặt tên, ít nhất tên Nam Nam sẽ không sai.
*囡囡(Nam Nam): là bé con
Ngày hôm sau, cái tên Nam Nam chính thức quyết định. Cơ thể của ông cụ Cố gần đây đã hồi phục khá tốt, khi nghe tin mình trao quyền đặt tên cho cháu ngoại, ông vui mừng khôn xiết, suốt đêm lục lọi tài liệu và tìm ra một cái tên.
Tống Cẩn Tâm.
Một viên ngọc quý tự nhiên xinh đẹp, tâm hồn rộng lớn, khí phách vĩ đại.
Cố Ninh Sương rất thích cái tên này.
Không ai nhắc lại chuyện xảy ra đêm qua, dù sao thì những chuyện trong quá khứ cũng không cần phải mãi bận tâm.
Con người luôn phải về phía trước…
(Hoàn)
Bạn thấy sao?