Tống Dực Thần siết nhẹ tay .
Cố Ninh Sương quay lại, liền thấy gương mặt lộ rõ vẻ lo lắng xen lẫn chút tủi thân. Cô mỉm lắc đầu, ra hiệu cho đừng lo lắng. Sau đó, lại vẫy tay gọi cúi xuống.
Tuy không hiểu lắm, vẫn theo. Nhưng ngay khoảnh khắc cúi đầu, bất ngờ cảm nhận một cảm giác mềm mại lướt nhanh qua má mình.
Anh mở to mắt , đã quay mặt sang hướng khác, không nữa.
Chỉ có đôi tai đỏ bừng của đã vô tiết lộ rằng, nội tâm lúc này cũng chẳng bình tĩnh hơn là bao.
Từ xa, Mạnh Hoài Dực trông thấy tất cả, trong lòng không khỏi ngổn ngang cảm .
Nhìn cách họ đối xử với nhau bây giờ, thậm chí không thể tự an ủi rằng Cố Ninh Sương chỉ chọn người khác vì muốn chọc tức .
Cô dường như thật sự thích người đó.
Cô chấp nhận sự hiện diện của người đàn ông ấy, thậm chí chủ đến gần ta.
Khác hẳn với khi ở bên .
Trước đây, luôn là người đứng yên, chờ đợi tìm đến. Còn bây giờ, họ cùng nhau bước tới, hướng về nhau.
Cô thật sự đã bước về một tương lai không có , còn lại chìm đắm trong quá khứ có .
Lâm Thanh Uyển, trong bộ váy cưới nặng nề, chạy đến bên cạnh .
Ánh mắt ta cũng dõi theo hướng của , và ngay lập tức thấy Cố Ninh Sương cùng Tống Dực Thần.
Họ cúi đầu, dường như đang chuyện thì thầm, xung quanh hai người như tràn ngập những bong bóng hồng phấn lãng mạn, hoàn toàn trái ngược với sự xa cách, lạnh nhạt giữa và Mạnh Hoài Dực.
Lâm Thanh Uyển gắng sức kìm nén nỗi ghen tuông và oán hận trong lòng, cố gắng nở một nụ gượng gạo: “Anh Hoài Dự, sắp đến giờ lên sân khấu rồi. Anh chuẩn bị một chút đi.”
Nói xong, ta liền đưa tay đẩy xe lăn của , ánh mắt vẫn không chịu rời đi.
Mạnh Hoài Dực không biết đây có phải là lần cuối cùng thấy Cố Ninh Sương hay không. Anh chỉ biết rằng sau buổi lễ hôm nay, giữa họ sẽ không còn bất cứ khả năng nào nữa.
Anh cúi đầu đôi ống quần trống rỗng và vết sẹo ghê rợn trên tay phải của mình.
Nỗi buồn dâng lên như những đợt sóng dữ dội tràn ngập trái tim , lại không có đủ can đảm để ngăn Lâm Thanh Uyển đẩy đi, rời khỏi cơ hội cuối cùng gặp Cố Ninh Sương.
Anh đã trở thành một kẻ phế nhân hoàn toàn.
Dù không có đám cưới này, dù chưa kết hôn với người khác, có lẽ cũng sẽ không bao giờ một người tàn phế như nữa, đúng không?
Cố Ninh Sương cảm nhận ánh mắt ấy, ngẩng đầu lên, liền thấy Mạnh Hoài Dực đang Lâm Thanh Uyển đẩy đi trên chiếc xe lăn.
Cô sững người, không ngờ lại phải ngồi xe lăn.
Là vì vụ tai nạn xe lần trước sao? Thì ra bị thương nặng đến mức này...
Chương 21
Suy đoán của Cố Ninh Sương xác nhận khi rể bước lên sân khấu.
Kể từ sau vụ tai nạn xe của Mạnh Hoài Dực, dường như không còn nghe tin gì về nữa. Không ngờ lần tái ngộ này lại khiến hai chữ vật đổi sao dời trở nên rõ ràng đến .
Cô không biết liệu có bị thương ở chỗ nào khác hay không, dù không hiểu nhiều về y học, Cố Ninh Sương cũng nhận ra rằng như thế này chắc chắn không thể quay lại bác sĩ nữa.
Trong khoảnh khắc, không khỏi cảm thán.
Chỉ vỏn vẹn ba tháng mà mọi thứ đã thay đổi đến mức không thể nhận ra.
Mạnh Hoài Dực trên sân khấu thần sắc u ám, khuôn mặt không chút niềm vui nào của một người sắp kết hôn, trông giống như ai đó vừa thiếu nợ mấy vạn chưa trả.
Người đưa Lâm Thanh Uyển vào lễ đường là mẹ của ta.
Nhưng trên gương mặt bà không hề có sự hân hoan hay quyến luyến thường thấy của một người mẹ gả con , chỉ toàn là sự lo lắng chất chứa.
Lúc biết Lâm Thanh Uyển mang thai đứa con của Mạnh Hoài Dực, bà cũng hết sức ngạc nhiên.
Phản ứng đầu tiên của bà chính là muốn ta bỏ đứa bé đi.
Dù khi đó Mạnh Hoài Dực đã chia tay với Cố Ninh Sương, bà vẫn nhận ra, trong lòng ta, Cố Ninh Sương vẫn còn chiếm vị trí quan trọng.
Trong huống này, việc Lâm Thanh Uyển muốn dùng đứa con để ràng buộc Mạnh Hoài Dực chẳng khác nào tự chuốc lấy khổ.
Huống hồ, với trạng hiện tại của , mẹ của Lâm Thanh Uyển cũng lo lắng liệu nội tâm của có xảy ra biến đổi gì hay không.
Điều khiến bà cảm thấy bất ngờ nhất chính là Mạnh Hoài Dực lại đồng ý tổ chức hôn lễ.
Nghĩ đến việc bản thân đang có mặt tại buổi lễ, mẹ Lâm nỗ lực kiểm soát nét mặt, cố gắng để trông tự nhiên hơn.
Bà đặt bàn tay của Lâm Thanh Uyển vào tay Mạnh Hoài Dực, giống như mọi bậc cha mẹ trong các lễ cưới, giao con của mình cho chàng rể, hy vọng ta sẽ đối xử tốt với ấy.
Bạn thấy sao?