Những Gì Đã Qua [...] – Chương 1

Chương 1

 

Còn một tháng nữa là đến ngày cưới, mà giữa Cố Ninh Sương và Mạnh Hoài Dực lại liên tiếp xảy ra những cuộc tranh cãi không hồi kết.

 

Nguyên nhân của mỗi lần cãi vã luôn giống nhau, muốn cùng con của ân sư sinh một đứa trẻ.

 

"Chỉ là thụ tinh ống nghiệm thôi, sẽ không có quan hệ thực sự gì với ấy. Thầy đang nguy kịch, tâm nguyện lớn nhất của ông ấy là thấy Thanh Uyển hạnh phúc, có một đứa con của riêng mình. Cô ấy không thể tìm ai khác, chỉ có thể tìm đến ."

 

Cố Ninh Sương từ kinh ngạc rồi chuyển sang phẫn nộ khi lần đầu nghe chuyện hoang đường này, cuối cùng giờ đây chỉ còn lại cảm giác bất lực.

 

"Chúng ta còn một tháng nữa là kết hôn rồi, lại muốn cùng người khác sinh con. Anh không thấy chuyện này thật nực sao?"

 

Nước mắt dâng đầy trong hốc mắt, Cố Ninh Sương đã cố gắng kìm nén suốt một thời gian dài, cuối cùng vẫn không chịu nổi, để mặc cho những giọt nước mắt lăn dài trên má.

 

Mạnh Hoài Dực cảm thấy có chút lòng, đây là lần đầu tiên thấy khóc.

 

Anh vừa định điều gì đó, thì âm thanh thông báo tin nhắn trên điện thoại vang lên cắt ngang. Ánh mắt thoáng lướt qua màn hình, rồi khi lại , biểu cảm phức tạp trong đôi mắt đã biến mất hoàn toàn.

 

"Anh có việc phải đi trước, em hãy bình tĩnh lại một chút."

 

Cố Ninh Sương theo bóng lưng , chợt nhận ra rằng trong suốt những năm ở bên , luôn chỉ thấy bóng lưng ấy.

 

Khi còn học đại học, Mạnh Hoài Dực nổi tiếng là đóa hoa cao ngạo trên đỉnh núi, đứng đầu bảng danh sách những người tỏ nhiều nhất. 

 

Nhưng bất kể có bao nhiêu theo đuổi, đều từ chối tất thảy. 

 

Cuối cùng, thậm chí còn thẳng thừng tuyên bố một câu dứt khoát, chấm dứt mọi mộng tưởng: "Tôi không có hứng thú đương ở đại học."

 

Vẻ ngoài lạnh lùng, xa cách tựa như không vướng bụi trần của khiến vô số nản lòng mà rút lui. 

 

Chỉ có Cố Ninh Sương là không chịu bỏ cuộc, kiên trì theo đuổi, bất chấp khó khăn mà dây dưa không dứt, cuối cùng cũng dụ dỗ trở thành trai của mình.

 

Sau bao năm bên nhau, vẫn lạnh lùng như ngày đầu.

 

Nhưng Cố Ninh Sương không nản lòng, mãi giống như một mặt trời nhỏ, dùng sự nhiệt của mình để sưởi ấm .

 

Thế , không bao giờ ngờ rằng, lại hoàn toàn không màng đến cảm của , đưa ra một cầu như .

 

Điện thoại đột nhiên rung lên. Cô cúi xuống, phát hiện ra tin nhắn đến từ Lâm Thanh Uyển.

 

Đó là một bức ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện giữa Mạnh Hoài Dực và Lâm Thanh Uyển.

 

Lâm Thanh Uyển: [Anh Hoài Dực, bố em không chịu nổi nữa rồi. Chúng ta đừng bận tâm đến chị Ninh Sương nữa, đi thụ tinh ống nghiệm trước không? Em xin đấy!]

 

Mạnh Hoài Dực trả lời: [Được, qua ngay.]

 

Cố Ninh Sương như bị sét đánh giữa trời quang.

 

Cuối cùng cũng hiểu tại sao Mạnh Hoài Dực vừa rồi lại vội vã rời đi.

 

Cô không thể diễn tả nổi cảm giác của mình lúc này. 

 

Chỉ thấy toàn bộ cảm dồn nén trong lòng, nặng nề đến mức khiến gần như không thở nổi. 

 

Cô muốn phát điên, muốn gào khóc một trận thật to, lại chẳng còn chút sức lực nào, cũng không thể phát tiết ra .

 

Cô ngẩng đầu vào chiếc gương trước mặt, cảm thấy bản thân thật xa lạ.

 

Cô không phải luôn như thế này.

 

Tất cả những người quen biết đều từng rằng rạng rỡ, tràn đầy sức sống.

 

Nhưng giờ đây, giữa đôi chân mày của lại phủ đầy nỗi u sầu, đậm đặc như một vệt mực loang lổ không thể xóa nhòa.

 

Cô còn đâu dáng vẻ của chính mình trước kia?

 

Mạnh Hoài Dực, đã thay đổi đến mức chẳng còn nhận ra bản thân. 

 

Nhưng điều nhận không phải là sự thấu hiểu và đồng hành cùng , mà lại là việc , ngay khi ngày cưới đã gần kề, vẫn muốn cùng người phụ nữ khác sinh con.

 

Trong đầu chợt nổi lên một ý nghĩ buông xuôi tất cả.

 

Nếu đã xem nhẹ và hôn nhân này đến , thì thôi, tất cả đều không cần nữa!

 

Nghĩ đến đây, hít một hơi thật sâu, cầm điện thoại lên, viết một dòng trạng thái lên mạng xã hội, sau khi chặn Mạnh Hoài Dực, nhấn nút đăng tải.

 

"Một tháng nữa kết hôn, giờ muốn đổi rể, ai nguyện?"

 

Có lẽ mọi người nghĩ đang , phần lớn chỉ bình luận cợt dưới bài viết, chẳng ai xem là thật.

 

Nhưng ngay lúc bắt đầu cảm thấy hơi thất vọng, một cuộc gọi bất ngờ vang lên.

 

Tống Dực Thần!

 

Nhìn thấy ba chữ quen thuộc mà đã lâu không gặp, Cố Ninh Sương sững người trong chốc lát.

 

Cô và Tống Dực Thần là thanh mai trúc mã.

 

Khi còn đi học, là hoa khôi của trường, còn là nam thần ngưỡng mộ.

 

Vậy mà hai người lại như kẻ thù không đội trời chung, từ mẫu giáo đã cãi nhau liên tục, mãi đến hết cấp ba.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...