Những Dòng Bình Luận [...] – Chương 5

Mỗi khi Thẩm Thư Dật buồn, mọi người đều để ý đến cảm của ấy.

Nhưng chẳng ai bận tâm đến những đau khổ tôi đã phải chịu đựng trong những năm qua vì ấy.

Họ có tầm của thượng đế, biết của Thẩm Thư Dật dành cho tôi, liền cho rằng tôi có ấy là một điều may mắn.

Nếu tôi không chấp nhận đó, thì là tôi không biết điều,và họ sẽ đau lòng thay cho ấy vì sự vô tâm của tôi.

Nhưng may mắn thay, giờ đây tôi đã hiểu.

Tôi không cần sống trong kỳ vọng của người khác,

cũng không cần phải chấp nhận một mà tôi không thể cảm nhận .

20

Khi tôi và Bùi Hành Chí bước ra khỏi hội trường, Thẩm Thư Dật vẫn đứng ở cửa.

Ánh mắt liên tục dừng lại trên người tôi, mãi không dám bước lên.

【Nam chính, mau đi xin lỗi nữ chính đi!】

【Nhanh với ấy rằng sư muội trà xanh kia không có gì, là ta cứ bám lấy , lần trước về thật sự chỉ để xử lý công việc thôi!】

【Nam chính, mở miệng đi! Xin lỗi khó lắm sao? Vợ sắp chạy theo người khác rồi!】

【Không biết nam chính thì đừng , một người đàn ông sao lại ngại ngùng đến thế, mà tức giận!】

【……】

Cuối cùng, dường như đã hạ quyết tâm, nhấc chân lên và chậm rãi đi về phía tôi.

Nhưng ngay lúc sắp đến gần, Bùi Hành Chí từ phía sau đưa ra một bó hoa.

“Diệp Lạc Lạc, tặng cậu này. Tôi nghĩ người đạt hạng nhất nên có một bó hoa.”

Tôi ấy, có chút bất ngờ.

“Sao ngẩn người thế? Mau nhận đi, đây là hoa dành riêng cho người đứng đầu đấy.”

【Nữ chính, đừng nhận mà, nam chính sẽ đau lòng lắm!】

【Nam chính đã chuẩn bị mở miệng rồi, cho ấy một cơ hội đi!】

【……】

Thực ra ban đầu tôi còn đang do dự, khi những dòng bình luận, tôi lập tức nhận lấy bó hoa.

Đúng , tôi không định cho Thẩm Thư Dật thêm bất kỳ cơ hội nào nữa.

Trong quá khứ, tôi đã cho ấy quá nhiều cơ hội rồi.

lạnh lùng, ít , tôi vẫn luôn tin rằng tôi.

Tôi nghĩ đã đối xử với tôi như một trường hợp đặc biệt.

Nhưng tôi quên rằng, mà quá nhỏ bé, dù đặc biệt đến đâu vẫn là nhỏ bé.

21

Khi thấy tôi nhận bó hoa, Thẩm Thư Dật khựng lại.

Anh sững sờ tôi, ánh mắt đầy vẻ không thể tin nổi, như thể không hiểu tại sao tôi lại nhận hoa từ người khác.

Anh quá tự tin.

Tự tin rằng tôi sẽ luôn ở bên .

Tự tin rằng tôi sẽ mãi .

Tôi ôm bó hoa, thẳng vào .

Anh thấy không?

Những lời không dám , luôn có người khác .

Những việc không , luôn có người khác .

Thẩm Thư Dật, tôi không phải người không thể thiếu .

Điều tôi không ngờ là, tôi, đôi mắt dần đỏ lên.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Thư Dật khóc trước mặt tôi.

【Trời ơi, nam chính buồn đến mức khóc trước mặt nữ chính, ấy đau lòng đến nhường nào.】

【Nữ chính, thông cảm cho nam chính đi, với tính cách của ấy, một người thật sự không dễ dàng gì.】

【Nữ chính chỉ đang giận nam chính thôi, đúng không? Cô ấy chỉ muốn biết ấy có quan tâm mình không, đúng không? Đừng kết thúc thế này mà!】

【……】

Tôi không giận Thẩm Thư Dật.

Tôi chỉ muốn với rằng, không còn cơ hội nào nữa.

Bởi vì tôi không giống .

Tôi tin rằng là phải hết mình, chứ không phải giấu cảm dưới vẻ lạnh lùng, để người phải đau lòng và thất vọng.

22

Thẩm Thư Dật khó nhọc bước đến trước mặt tôi.

Giữa bao ánh mắt dõi theo, hỏi:

“Diệp Lạc Lạc, em không cần nữa sao?”

Trong khoảnh khắc ấy, mọi âm thanh đều biến mất.

Mọi người nín thở, chờ đợi câu trả lời của tôi.

【Nữ chính, đừng bỏ rơi nam chính mà! Anh ấy thực sự rất em, ấy còn khóc rồi.】

【Nữ chính, hãy cho nam chính thêm một cơ hội đi, chẳng phải đây là phim ngọt sao? Hu hu.】

【Trời ơi, fan của nam chính tan nát hết rồi.】

【……】

Tôi chợt nhận ra, hóa ra việc Thẩm Thư Dật rơi nước mắt lại có tác dụng lớn như .

Tất cả mọi người đều cảm thấy đau lòng thay cho ấy.

Biết , trước đây tôi cũng nên khóc nhiều hơn một chút.

Như thế, có lẽ cũng sẽ có người xót xa cho tôi.

Lúc này, những dòng bình luận với quan điểm khác bắt đầu xuất hiện:

【Tha thứ cái gì chứ? Nam chính từ đầu đến cuối chẳng vài câu tử tế. Giờ nữ chính sắp đi với người khác mới hỏi một câu “có phải em không cần nữa không”, cũng đáng nam chính sao?】

【Đúng , mấy người thấy ngọt ngào là ngọt thế nào? Nam chính chưa bao giờ khẳng định nữ chính, chỉ toàn phủ nhận ấy. Trước đây tôi còn không dám , nghĩ mình không biết cách thưởng thức.】

【Tôi đồng ý với bình luận trên. Xem mấy bộ như này dễ khiến người trẻ có suy nghĩ lệch lạc, tưởng rằng bị hạ thấp giá trị bản thân là , sẵn sàng một “ ngốc nghếch”.】

【Tôi cũng ủng hộ nữ chính sống độc lập. Càng xem càng thấy kiểu này thật sai trái.】

【……】

Tôi những dòng bình luận đó, trong lòng bỗng nhẹ nhõm đi nhiều.

Cuối cùng, cũng có người hiểu cảm giác của tôi.

Tôi Thẩm Thư Dật, mỉm nhạt.

“Thẩm Thư Dật, không phải là một món đồ, nên tôi không phải là không cần nữa. Chúng ta chỉ là đã chia tay rồi.”

“Còn lý do, tôi thực sự nợ một lời giải thích.”

“Đó là, suốt những năm qua, tôi cảm nhận từ quá ít. Tôi mệt mỏi rồi.”

Đôi môi run rẩy:

“Lạc Lạc, ý em là, từng ấy năm, em chưa bao giờ cảm nhận sao?”

Tôi lắc đầu:

“Không, là có, quá ít.”

Lời của tôi như đánh thẳng vào , khiến suýt nữa không đứng vững.

Cuối cùng, các sư huynh sư tỷ của phải đến dìu rời đi.

Từ hôm đó, tôi không còn gặp lại Thẩm Thư Dật nữa.

Những dòng bình luận vẫn tiếp tục xuất hiện.

Bùi Hành Chí không ít lần hỏi tôi:

“Diệp Lạc Lạc, em sắp đi Đức rồi, vẫn không định đồng ý sao?”

Tôi lắc đầu.

Dù tôi rất cảm kích sự công nhận và trân trọng của dành cho tôi, nhờ mà tôi biết trên đời này vẫn còn một kiểu khác.

Nhưng mối quan hệ trước đây cũng dạy tôi rằng, không thể mù quáng bước vào một mối mới.

“Bùi Hành Chí, nếu có duyên, chúng ta sẽ gặp lại.”

“Tất nhiên, tôi cũng chân thành chúc sớm tìm hạnh phúc thực sự của mình.”

Anh giả vờ buồn bã gật đầu:

“Hừm, tôi biết mà, em đúng là người vô tâm.”

24

Ngày tôi đi Đức, Bùi Hành Chí đã đến tiễn tôi.

Nhưng không ngờ, ngay lúc tôi chuẩn bị bước vào cửa kiểm tra an ninh, tôi thoáng thấy Thẩm Thư Dật trong tầm mắt.

Anh đứng đó, ánh mắt thất thần về phía tôi.

Cuối cùng, khẽ mở miệng một câu.

Từ khẩu hình, tôi đọc .

Anh : “Diệp Lạc Lạc, em.”

Trong lòng tôi có chút nhẹ nhõm, cũng thoáng chút bâng khuâng.

Tôi biết tôi, chỉ là tôi không thể cảm nhận mà thôi.

Nhưng giờ đây, với tôi, mọi thứ đã không còn quan trọng nữa.

Sau hôm nay, tôi sẽ bước lên chuyến bay đến Đức, theo đuổi lý tưởng học thuật của mình.

Tôi không còn là “nữ chính”, cũng không còn là “ ngốc nghếch”.

Tôi chỉ là chính mình.

Thẩm Thư Dật, tôi không cần của nữa.

Hết

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...