14
Tôi từng nghĩ, với tính cách của Thẩm Thư Dật, dù chúng tôi chia tay, cũng sẽ không có bất kỳ phản ứng nào.
Dù sao trong mắt tôi, chính là hiện thân của sự lạnh lùng và lý trí.
Dù tôi, có rất nhiều thứ đặt trước tôi:
Chẳng hạn như học thuật của , hay lòng tự tôn của .
Những thứ đó dường như đều quan trọng hơn tôi.
Thế , nửa tháng sau khi chia tay, tôi lại nghe từ người khác rằng từ ngày hôm đó, Thẩm Thư Dật chưa từng quay lại phòng thí nghiệm.
Cũng không đi học nữa.
Thiên tài học thuật như biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Thậm chí, sư muội Trần Chân của lại tìm đến tôi lần nữa.
“Diệp Lạc Lạc, rốt cuộc cậu đã gì sư huynh Thẩm?”
“Cậu có biết rằng ấy đang có một dự án sắp hoàn thành không? Điều đó rất quan trọng với ấy.”
“Tại sao cậu cứ phải chọn lúc này để cãi nhau với ấy, ảnh hưởng đến tiền đồ của ấy chứ?”
Nhìn bộ dạng hùng hổ của ta, tôi thấy có chút buồn .
Khi Thẩm Thư Dật còn ổn, ta đến khoe mẽ trước mặt tôi.
Nhưng khi ấy có vấn đề, tôi lại là người đầu tiên bị đổ lỗi.
Tôi nhàn nhạt đáp lại:
“Cô đang chất vấn tôi với tư cách gì?”
“Tôi và Thẩm Thư Dật đã chia tay rồi, ngay trong đêm gọi điện cho ấy.”
“Vậy nên, đừng đến tìm tôi nữa. Mọi chuyện của Thẩm Thư Dật không còn liên quan gì đến tôi.”
Cô ta tôi, trong mắt đầy vẻ không thể tin nổi.
Tôi .
“Sao thế? Rất ngạc nhiên à? Nghĩ rằng Thẩm Thư Dật là một trai tốt như thế, mà tôi lại bỏ ấy sao?”
“Nhưng với , đây chẳng phải là chuyện tốt à? Bây giờ có thể quang minh chính đại theo đuổi ấy.”
“Không cần phải quanh quẩn bên cạnh của người khác để giở vài trò mờ ám.”
Trần Chân nghẹn lời, không gì, chỉ có thể rời đi.
【Câu này của nữ chính thật đỉnh, đột nhiên tôi muốn nữ chính sống độc lập, nam chính thực sự có chút không xứng.】
【Đừng , nam chính đã rất đáng thương rồi. Chuyện nữ chính bất ngờ chia tay với ấy chẳng khác nào trời sập.】
【Nữ chính thật sự không quan tâm nam chính nữa sao? Anh ấy đáng thương quá, lại đang âm thầm đau khổ một mình.】
【……】
Nếu là trước đây, có lẽ tôi sẽ cảm thấy Thẩm Thư Dật thật đáng thương, rồi không kìm mà mềm lòng.
Nhưng nếu tôi tha thứ cho một lần nữa, thì đó chính là sự tàn nhẫn với chính tôi trong những lần đau lòng trước đây.
16
Tôi không còn để ý đến hình của Thẩm Thư Dật nữa, thay vào đó tập trung chuẩn bị cho dự án trao đổi ở Đức.
Mặc kệ trong các dòng bình luận ngày nào cũng nhắc đến Thẩm Thư Dật.
Sau một thời gian suy sụp, bị giáo sư lôi trở lại phòng thí nghiệm.
Vốn đã là người trầm lặng, giờ càng trở nên khép kín hơn.
Mỗi ngày xong thí nghiệm, không chuyện với bất kỳ ai.
Anh còn học cách uống rượu, ngày nào cũng dùng rượu để tê liệt bản thân.
【Nam chính thực sự đáng thương quá, ấy không thích ai khác ngoài nữ chính, nữ chính lại đối xử với như .】
【Nữ chính có thể đến thăm nam chính không? Dù sao cũng từng nhau ba năm mà.】
【Đến giờ mà ấy vẫn không gì về cảm của mình với nữ chính, nam chính thật sự quá kiên nhẫn.】
【……】
Tôi những dòng bình luận, bật .
Đúng , cho dù ấy thành ra như thế, cũng sẽ không hỏi tôi lý do vì sao chia tay, càng không rằng còn tôi.
Chỉ những người dũng cảm theo đuổi mới xứng đáng nhận .
Người như Thẩm Thư Dật không xứng đáng nhận .
Tình của giống như con chuột trong cống rãnh, mãi mãi không dám bước ra ánh sáng.
Không thể thấy, cũng chẳng thể chạm vào.
Vậy mà vẫn có người cho rằng sâu đậm, cố gắng tìm kiếm ý nghĩa của từ những chi tiết vụn vặt.
Nếu tôi tiếp tục chấp nhận kiểu như thế, thật sự quá bi ai.
Dù là người xung quanh tôi, bất kỳ ai trong số họ, của họ cũng đáng giá hơn thứ của Thẩm Thư Dật.
Ví dụ như Bùi Hành Chí.
17
Chúng tôi quen nhau trong một cuộc thi, ban đầu chỉ kết WeChat vì mục đích công việ
Sau khi chuyện tôi chia tay Thẩm Thư Dật bị lan truyền khắp nơi, mọi người đều trách móc tôi là một người phụ nữ tệ bạc, đã phụ lòng chân thành của ấy.
Chỉ có Bùi Hành Chí là luôn quan tâm, hỏi han tôi.
Làm sao tôi không nhận ra ý tứ của ấy ?
Vì thế, tôi thẳng thắn với :
“Bạn trai cũ của tôi rất nổi tiếng. Nếu ở bên tôi, có lẽ sẽ phải chịu không ít lời dị nghị.”
“Với lại, tôi sắp đi Đức, dù chúng ta có ở bên nhau thì cũng sẽ không gặp tôi trong một thời gian dài.”
Anh ấy chỉ :
“Diệp Lạc Lạc, em xem thường cảm của tôi quá rồi.”
Tôi không để tâm.
Vì bình luận cũng từng rằng Thẩm Thư Dật tôi đến tận xương tủy, thứ đó tôi đã trải qua rồi.
Cũng chỉ đến mà thôi.
Nhưng rất nhanh, Bùi Hành Chí đã dùng hành để chứng minh cảm của không chỉ là lời suông.
Trong trường, ấy cũng coi là một “học bá” và là hot boy, nhiều người đều biết đến .
Thế mỗi sáng đều cầm bữa sáng, đứng đợi tôi dưới ký túc xá.
Khi có người hỏi đang chờ ai, không ngại ngần, thậm chí còn lớn tiếng và tự hào :
“Tôi đang theo đuổi Diệp Lạc Lạc lớp Sinh học đây!”
Bữa sáng và những món quà của chưa từng gián đoạn, cả trường đều biết đang theo đuổi tôi.
Có lẽ vì mà thể hiện hoàn toàn trái ngược với Thẩm Thư Dật, tôi không khỏi tò mò hỏi:
“Bùi Hành Chí, không thấy ngại sao?”
“Cả trường đều biết đang theo đuổi tôi. Nếu cuối cùng tôi không đồng ý, sẽ bị nhạo đấy.”
Nhưng lại chẳng hề bận tâm, đáp:
“Thì sao chứ? Thích em vốn không phải chuyện đáng xấu hổ.”
“Em tuyệt vời như , em có quyền từ chối tôi. Tôi đã nghĩ đến kết quả này từ trước khi bắt đầu rồi.”
Nghe những lời đó, tim tôi như bị ai đó gõ mạnh một cái.
Bao năm qua, tôi chưa từng nghe Thẩm Thư Dật những lời như .
【Bùi Hành Chí này là nam phụ sao? Hình như trong kịch bản không có ấy mà?】
【Đừng quan tâm kịch bản, chẳng ai thấy ấy thực sự biết cách thương người khác à? Đột nhiên muốn đẩy thuyền ấy với nữ chính quá.】
【Tội nghiệp nam chính của tôi, đến bao giờ mới xuất hiện để hòa với nữ chính đây?】
【Tôi thấy khó đấy, cảm giác nữ chính đã hoàn toàn không còn để tâm đến nam chính nữa.】
【……】
19
Trong trường bắt đầu lan truyền tin đồn về tôi và Bùi Hành Chí.
Có người rằng Bùi Hành Chí “cướp ”.
Cũng có người tôi phải lòng Bùi Hành Chí rồi bỏ rơi Thẩm Thư Dật.
Những lời đồn ngày càng đi xa.
Đến mức trong một cuộc thi, khi đội của tôi và Bùi Hành Chí gặp đội của Thẩm Thư Dật,mọi người đều dùng ánh mắt khinh miệt và coi thường chúng tôi.
Như thể đang : “Người nhân cách kém cỏi cũng dám tham gia loại cuộc thi học thuật này sao?”
Tôi có chút lo sợ.
Dù tôi biết mình không gì sai, đây là lần đầu tiên tôi đối mặt với sự ác ý một cách trần trụi như .
Bùi Hành Chí quay sang với tôi:
“Đừng để họ cậu sợ, hãy dùng thực lực để chứng minh cậu giỏi thế nào.”
Tôi , trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Từ hồi tiểu học, dù là Thẩm Thư Dật hay những dòng bình luận,họ đều ngầm với tôi rằng tôi không đủ giỏi, rằng tôi chỉ là ngốc nghếch của Thẩm Thư Dật.
Cái bóng đó đã theo tôi suốt cả nửa đời người.
Nhưng đột nhiên, một người xuất hiện trong cuộc đời tôi, cố gắng với tôi rằng: “Cậu rất xuất sắc.”
Đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận sự cảm khi người khác tin tưởng.
Tôi đám đông dưới khán đài, rồi lại Thẩm Thư Dật.
Tôi chợt nhận ra, đây là cơ hội tuyệt vời để với tất cả mọi người rằng—
Tôi không phải học hành kém cỏi của Thẩm Thư Dật.
Tôi là Diệp Lạc Lạc xuất sắc.
19
Trong lúc thi đấu, tôi dồn hết 100% sức lực.
Hơn nữa, tôi và Bùi Hành Chí đã chuẩn bị rất lâu cho cuộc thi này,vì mọi thứ diễn ra vô cùng thuận lợi.
Khi người dẫn chương trình công bố giải thưởng, đội của tôi và Bùi Hành Chí giành hạng nhất,tất cả mọi người đều ngỡ ngàng.
Trong mắt họ, đội của Thẩm Thư Dật mới là ứng cử viên xứng đáng cho ngôi vị đầu bảng.
Nhưng họ quên mất rằng, không phải chỉ thiên tài mới có thể giành hạng nhất,những người đủ nỗ lực cũng có thể.
Suốt cuộc thi, gương mặt Thẩm Thư Dật căng cứng, không để lộ bất kỳ cảm nào.
【Ai đó ôm lấy nam chính đi, cảm giác ấy sắp gục mất rồi.】
【Đúng , bị nữ chính chia tay đã là thảm họa, giờ ngay cả hạng nhất cũng bị nữ chính và địch cướp mất.】
【Có vẻ nam chính sẽ không tái hợp nữa đâu, trái tim ấy đã tổn thương quá sâu.】
【……】
Bạn thấy sao?