Sau khi vào đại học, Thẩm Thư Dật bộc lộ tài năng vượt trội trong học thuật.
Là sinh viên năm nhất, đã tham gia vào các dự án nghiên cứu của giáo sư.
Ai cũng biết là một thiên tài học thuật, và cũng biết có một thành tích bình thường.
Lần đầu tiên tôi nghe mô tả về mình là khi tôi đến phòng thí nghiệm tìm .
Sư tỷ của hỏi: “Nghe cậu có rồi à?”
Anh không chần chừ, gật đầu xác nhận.
“Cô ấy chắc chắn rất xinh đẹp và xuất sắc, đúng không?”
Anh im lặng vài giây rồi trả lời:
“Cô ấy… không đẹp lắm, học hành cũng không giỏi.”
Sư tỷ ngạc nhiên: “Có thể thi đỗ vào trường này đã là rất xuất sắc rồi, sao lại ấy học không giỏi?”
Lúc đó tôi nghe thấy :
“Cô ấy đỗ sát điểm chuẩn vào trường, và trước năm lớp 12 thì không chăm học lắm, khá nghịch ngợm…”
Tôi đứng ngoài cửa, cảm thấy trong lòng có chút khó chịu.
Những điều không sai, tôi đúng là đỗ sát điểm chuẩn.
Nhưng những gì tôi đã trải qua, những bài tập tôi đã , đều là thật.
Tôi tự thấy mình xứng đáng với hai chữ “xuất sắc”.
Dù không bằng Thẩm Thư Dật, tôi hài lòng với bản thân.
Thế mà trong lời của , tôi chỉ là một không chăm học và không đủ giỏi.
Nhưng lúc đó, những dòng bình luận lại kêu ngọt ngào:
【Có cảm giác như thiên tài trai cưng chiều ngốc nghếch. Dù nữ chính không thông minh lắm, ấy vẫn thích ấy.】
【Những lời ấy ngọt quá, ngoài mặt thì chê, trong lòng chắc vui muốn chết.】
【Cầu phân phát một thiên tài trai như , tôi nguyện ngốc nghếch kia!】
【……】
Nhìn những bình luận này, tôi chỉ thấy khó hiểu.
Tại sao họ sẵn sàng để mình trở nên mờ nhạt chỉ để nền cho ánh hào quang của người khác?
Có lẽ ai đó sẵn lòng, tôi thì không.
07
Tôi đã trực tiếp nhắc đến chuyện này với Thẩm Thư Dật.
Đối mặt với câu hỏi của tôi, lại tỏ ra có phần thờ ơ.
“Nhưng, Lạc Lạc, những gì tôi đều là sự thật.”
“Thậm chí việc cậu đỗ sát điểm vào trường này cũng có phần may mắn.”
“Dù chúng ta là người , tôi không quen dối. Nếu điều đó cậu cảm thấy không thoải mái, tôi rất xin lỗi.”
Khoảnh khắc đó, tôi chợt hiểu phần nào cảm giác của những người vợ bị chồng mình tổn thương đến phát điên.
Vì tôi muốn lớn tiếng hỏi : Nếu nghĩ tôi không xinh đẹp, tại sao không tìm một đẹp hơn để ?
Nếu nghĩ tôi không xuất sắc, không có ưu điểm gì, thì tại sao lại thích tôi?
Nhưng như thật chẳng ra thể thống gì.
Thậm chí tôi suýt rơi vào cái bẫy tư duy rằng chỉ có những xinh đẹp và giỏi giang hơn mới xứng đáng .
Nhưng thực tế, chúng ta nỗ lực để trở nên xinh đẹp, tài giỏi hơn không phải để trở thành đời của ai đó.
Dù thế nào, chúng ta cũng xứng đáng thương.
Vì , tôi ngẩng đầu lên, thẳng vào mắt Thẩm Thư Dật và hỏi:
“Thẩm Thư Dật, thật sự tôi không?”
Anh tôi, môi khẽ mấp máy lại chẳng ra lời nào.
Tôi lại hỏi:
“Thẩm Thư Dật, đi, có thật sự tôi không?”
Lúc này, những dòng bình luận gần như phát điên.
【Nam chính, mau trả lời đi, mau là nữ chính đi!】
【Không thì cũng gì đi chứ, ôm ấy một cái cũng mà!】
【Trời ơi, tính cách này của nam chính, cầu xin nữ chính đừng ép ấy nữa.】
08
Tôi không hiểu, tại sao việc thể hiện cảm với người của mình lại khó khăn đến ?
Cuối cùng, Thẩm Thư Dật :
“Lạc Lạc, chuyện này không liên quan đến việc tôi có cậu hay không.”
Tất nhiên là liên quan. Tôi cần cảm nhận của .
Từ hôm đó, mối quan hệ giữa tôi và Thẩm Thư Dật trở nên căng thẳng.
Nhưng mỗi ngày, tôi đều nhận một phần đồ ăn giao đến.
Tôi biết, đó là do Thẩm Thư Dật đặt cho tôi.
【Nam chính chu đáo quá, cãi nhau rồi mà vẫn ngày nào cũng đặt đồ ăn cho nữ chính.】
【Nếu là tôi, thấy chắc hết giận ngay.】
【Nữ chính, mau cho nam chính một lối thoát đi, ấy sắp chịu không nổi rồi.】
【……】
Nhưng trong mối quan hệ này, người chịu tổn thương không chỉ có ấy.
Tôi cũng đau lòng không kém.
Rõ ràng chỉ cần một cái ôm hoặc một câu là có thể giải quyết.
Thế lại phải dùng đến cách thức gượng gạo như .
Và mọi người đều cho rằng đó là cách đúng đắn, rằng tôi nên cho ấy một cơ hội để lành.
Nhưng người sai rõ ràng là Thẩm Thư Dật.
Tôi đã tưởng tượng rất nhiều lần về việc sẽ đến tìm tôi.
Nhưng không ngờ, lý do tìm đến lại là vì một người khác.
09
Tôi vừa từ phòng thí nghiệm của giáo sư bước ra, Thẩm Thư Dật đã tiến đến chỗ tôi.
【Nam chính cuối cùng cũng định xin lỗi rồi, lần đầu tiên trong lịch sử đấy!】
【Nam nữ chính mau lành đi, muốn xem họ hẹn hò quá.】
【Cầu xin, cặp đôi của tôi nhất định phải hòa hợp trở lại!】
【……】
Nhưng tôi biết, xin lỗi vốn không phải là tính cách của Thẩm Thư Dật.
Quả nhiên…
“Lạc Lạc, nghe cậu đã nộp đơn xin tham gia dự án nghiên cứu ở Đức.”
Tôi , trong mắt đầy vẻ khó hiểu.
“Dự án này, sư muội của chúng tôi trong phòng thí nghiệm cũng muốn tham gia, chỉ có một suất.”
“Cô ấy rất có năng khiếu trong lĩnh vực này, và đây là cơ hội hiếm có đối với ấy.”
Tôi lập tức hiểu ý .
“Thẩm Thư Dật, còn với tôi, chẳng lẽ cơ hội này không phải là hiếm có sao?”
“Hay là nghĩ rằng tôi không có tài năng, và việc tôi đạt cơ hội này cũng chỉ là lãng phí?”
Anh khẽ nhíu mày.
“Lạc Lạc, tôi không có ý đó.”
“Dự án này không phù hợp với chuyên ngành của cậu, còn với sư muội kia lại rất thích hợp.”
“Ở Singapore cũng có một dự án rất tốt, phù hợp với chuyên ngành của cậu hơn.”
Dù rất giận, tôi vẫn cố hít sâu một hơi để bình tĩnh lại.
“Anh cũng biết, dự án đó không phù hợp với chuyên ngành của tôi.”
“Vậy có biết tôi đã nỗ lực thế nào để giành suất tham gia dự án ở Đức không?”
“Anh đúng, tôi không có năng khiếu, vì tôi không giống hay sư muội kia, giáo sư mời vào phòng thí nghiệm từ sớm.”
“Ngay cả cơ hội vào phòng thí nghiệm, tôi cũng phải nhờ vả hết giáo sư này đến giáo sư khác mới có .”
“Suốt một năm qua, tôi dậy sớm, về muộn, ngày ngày thí nghiệm, phân tích dữ liệu, mới có cơ hội này.”
“Vậy mà bây giờ, lại với tôi rằng có người khác phù hợp hơn và muốn tôi từ bỏ sao?”
Nói xong, tôi thấy môi Thẩm Thư Dật mím chặt, không thêm lời nào.
Tôi cũng đã quen với việc biến thành người câm trong những huống như thế này.
【Nữ chính, cậu đang gì ? Nam chính chỉ sợ cậu học trái chuyên ngành sẽ quá áp lực thôi.】
【Nữ chính, đừng trách nam chính nữa, ấy thực sự cậu mà.】
【Nam chính đã cố gắng xin cho cậu một suất đi Singapore, ấy đã phải thuyết phục viện trưởng rất lâu, đừng trách lầm ấy.】
Bạn thấy sao?